Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 148: Yêu hận giang hồ - dùng việc công để trả thù riêng

/816
Trước Tiếp
Nhưng những sản nghiệp này đều là bí mật.

Người bình thường không biết đây là sản nghiệp của môn phái võ lâm.

Người giúp quản lý chuyên buôn bán đều là đệ tử trong phái.

Đối với đám côn đồ bình thường, họ đều là cao thủ có tuyệt kỹ, không ai dám trêu chọc.

Chẳng những phái Hoài Sơn chú trọng võ học mà còn chú trọng kinh doanh, sau hai mươi năm phát triển mới có thành tựu như bây giờ.

Cũng chính vì thế nên sau này cha mới được đề cử làm Minh chủ võ lâm.

Đệ tử trong môn phái trải rộng khắp giang hồ, nếu tính cẩn thận thì cũng phải có hơn trăm nghìn người.

Cho dù mấy năm nay, bên ngoài rối loạn, dân chúng lầm than, không mua được lương thực, cánh đồng phì nhiêu của phái Hoài Sơn vẫn có thể giúp họ tự cung tự cấp, không đến mức để các đệ tử đói ăn.

Những điều đó đều nhờ sự kinh doanh hợp lý của Chưởng môn.

Lợi nhuận từ việc sản xuất vũ khí cao khác thường, đương nhiên cha không thể từ bỏ mối làm ăn lớn này.

Sau khi ghé thăm mấy sư huynh sư tỷ, Bạch Thần tập trung sự chú ý vào Đại sư tỷ, Đại sư huynh và Tứ sư huynh.

Mà Đại sư tỷ chính là mục tiêu cần theo dõi sát sao nhất.

Tại sao Đại sư huynh cũng bị nghi ngờ? Hoàn toàn là do Bạch Thần thấy y chướng mắt.

Loại người này có nhân phẩm kém như thế, chắc chắn rất dễ bị kẻ khác mua chuộc.

Hơn nữa trong cốt truyện, quan binh có thể nhanh chóng vào Hoài Sơn, nếu không có người dẫn đường thì sao làm được chứ.

Người quản lý các trạm kiểm soát chính là y.

Về phần Tứ sư huynh, theo Bạch Thần, hắn cũng không ưa phái Hoài Sơn, có lẽ sau này sẽ bị Đại sư tỷ mua chuộc rồi làm việc cho cô ta.

Chập tối, ánh nắng chiều như những sợi tơ, dệt thành tấm lụa đỏ giăng kín bầu trời.

Bạch Thần đứng trên cầu treo, ngắm nhìn khung cảnh đẹp như mơ của Hoài Sơn rồi nhớ đến hình ảnh máu chảy thành sông, ánh lửa rợp trời trong mộng.

Tối nay, cô nhất định phải nói chuyện với cha mẹ.

Họ vẫn luôn gạt cô ra ngoài, xem cô là thiếu nữ ngu ngơ, rất có hại với việc làm nhiệm vụ.

“Nhan Nhi, đã muộn rồi, con về đi.” Sau khi ăn tối xong, mẹ lại bắt đầu giục Bạch Thần đi về.

Bọn họ lại định vào phòng để bàn chuyện, sau đó gạt con gái ra ngoài.

“Cha, mẹ, để muội muội cùng nghe đi.

Muội ấy đã khác với trước kia rồi.”

“Hả? Là sao?”

“Con nói linh tinh gì thế?”

Cha mẹ đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý Đại ca.

“Vào phòng đã rồi nói sau.” Đại ca vừa nói vừa kéo Bạch Thần vào trước.

Cha mẹ đều hơi ngơ ngác, không biết con trai định làm gì.

Con gái út của họ luôn lười nhác, lâu lắm rồi con trai không có sắc mặt tốt với muội muội.

Hôm nay có chuyện gì thế?

Có thể để đứa con gái vô phép biết chuyện quan trọng như thế không?

Cha mẹ hơi do dự, liệu tối nay có cần bàn bạc chuyện quan trọng không nhỉ?

Hay để hôm khác rồi nói.

Một lúc lâu sau, họ mới bước vào với vẻ do dự.

Bạch Thần không dài dòng, kể lại những điều mà cô đã nói với Đại ca thêm lần nữa.

Lần này cha mẹ đều im lặng.

Hóa ra triều đình không chỉ cần tiền, bọn chúng còn muốn tiêu diệt cả phái Hoài Sơn.

Giấc mơ của con gái chân thực đến vậy, nhân vật trong đó đều trùng khớp.

Nếu đây không phải lời nhắc nhở của trời cao thì là gì?

Thật ra người ở thế giới này khá mê tín.

Bọn họ tin là có ma, cũng tin vào lời nhắc của ông trời.

Thế nên cha mẹ không hề nghi ngờ lời của Bạch Thần.

Bởi vì họ đều biết mấy ngày trước, con gái đã nằm mơ.

“Cha, mẹ, nếu muốn cả võ lâm cùng đứng ra để lật đổ chính sách tàn bạo của triều đình, phải khiến mọi người đều biết triều đình không định tha cho họ.

Rồi sẽ có một ngày, triều đình tiêu diệt từng phần của các môn phái giang hồ bằng đại quân.”

Trên mặt Bạch Thần còn vương nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết nét trẻ con, nhưng lời mà cô nói ra lại khiến mọi người rung động.

Muốn tập hợp sức mạnh từ cả giang hồ ư, nói thì dễ đấy.

Nhưng nếu để các môn phái biết triều đình không định tha cho họ, sẽ tiêu diệt họ vào một ngày nào đó, có lẽ họ sẽ thay đổi tư tưởng bo bo giữ mình.

Nếu triều đình chủ động tấn công phái Hoài Sơn, còn phái Hoài Sơn lại có thể tiêu diệt hết quan binh rồi chiến thắng, đó chính là cơ hội tốt nhất để dựng cờ khởi nghĩa.

Địa hình Hoài Sơn hiểm trở, dễ thủ khó công.

Trong tình huống đã chuẩn bị trước, thật ra không khó để thắng trận này.

Chỉ cần đánh thắng trận đó thì sẽ dễ giải quyết chuyện phía sau.

Có lẽ sau khi mất hơn trăm nghìn binh lính, triều đình cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Đến khi đó, nếu phái Hoài Sơn dựng cờ khởi nghĩa vì dân vì nước thì cũng dễ dàng hơn.

Cuối cùng, ngay cả cha mẹ cũng không phản đối ý định điên cuồng của Đại ca nữa.

So với việc thụ động rồi bị đánh chết một cách khó coi, chi bằng nghĩ vài cách phản kháng.

Triều đình đã vươn móng vuốt đến phái Hoài Sơn.

Trong tình huống không thể quy thuận, phái Hoài Sơn chỉ có thể cầm vũ khí đứng lên.

Bốn người bàn bạc đến nửa đêm rồi mới đi nghỉ.

Vào buổi luyện công sáng hôm sau, Lâm Kỳ đã vắng mặt mấy ngày cũng đến.

Bạch Thần lặng lẽ nhìn sang gã, chủ yếu là để xem nhan sắc của gã đã bị hủy hoại chưa.

Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là nhan sắc của gã vẫn chưa bị hủy hoại, chỉ là khóe miệng có vài vết thương mà thôi.

Khuôn mặt gã càng thêm u ám, có thể sánh ngang Tứ sư huynh, dường như tất cả mọi người đều là kẻ thù giết cha gã vậy.

Sau khi luyện công buổi sáng xong, Bạch Thần chống nạnh bước tới trước mặt Lâm Kỳ, trông rất đanh đá: “Lâm sư đệ, hay là chúng ta đầu một trận đi.”

Lâm Kỳ sợ hãi lùi lại mấy bước, môi run run: “Tỷ...

tỷ định làm gì? Tỷ đừng khinh người quá đáng.

Ta...

ta không bao giờ thích tỷ đâu, đừng bám lấy ta nữa.”

“Vậy à? Ngươi thật sự không thích ta ư? Kết quả của việc đó chính là ngươi sẽ được xếp đến Vận Thâu bộ để vác lương thực đấy.

Người tình thế nào?”

Các sư huynh sư tỷ đang chuẩn bị đầu tập đều ngừng lại, chẳng lẽ tiểu sư muội đến chết vẫn không đổi tính, định bám lấy Lâm sự để tiếp ư?

Chẳng phải hôm đó muội ấy đã từ bỏ suy nghĩ ấy rồi à? Sao vừa lành sẹo đã quên đau chứ? Các đệ tử Hoài Sơn đều tỏ vẻ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Lâm Kỳ tức giận đến mức sắp phát điên: “Tỷ...

tỷ dám à!” “Sao ta lại không dám? Rất nhiều sư huynh sư tỷ đến đây luyện công sáng đều từng xuống núi vác lương thực.

Tại sao ngươi không đi được?”

Bạch Thần vừa nói vừa kéo một sư tỷ rất gầy gò lại: “Vị sư tỷ này vào phái Hoài Sơn năm mười hai tuổi, ban đầu đã trui rèn nội lực của mình bằng cách vác lương thực.

Sau hai năm gian khổ phấn đấu, tỷ ấy đã có sức lực rất lớn, thành công tiến vào nội môn.

Ta thấy người rất gầy, đang cần rèn luyện sức mạnh.

Đi đi, hôm nay người đến Vận Thâu bộ của Tam sư huynh để báo tin này đi.”

Lâm Kỳ tức giận đến mức môi run rẩy: “Tỷ...

tỷ đang dùng việc công để báo thù riêng, tỷ ức hiếp ta.

Ta không muốn làm loại...

loại công việc đó đâu.”

Lâm Kỳ định nói hai chữ để tiện nhưng lại thôi, gã không thể lỡ lời rồi khiến người khác tức giận nữa.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương