Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 154: Yêu hận giang hồ - trông chờ vào người khác

/816
Trước Tiếp
Thấy nét mặt của Tứ sư huynh hơi giãn ra, Bạch Thần bèn nói tiếp: “Chẳng những cha huynh gửi thư cho cha ta mà còn cầu cứu rất nhiều môn phái khác.

Nhưng người thực sự đến cứu chỉ có cha ta mà thôi, mặc dù ông ấy ở xa nhất.

Huynh không thấy mình nên cảm kích rơi nước mắt với cha ta và phái Hoài Sơn à? Không ngờ huynh còn mặt mũi để trách ông ấy và phái Hoài Sơn đến muộn.

Nếu ông ấy không tới hoặc nghỉ giữa đường một lát thôi, huynh đã sớm thành một đống xương trắng rồi.”

“Sao muội biết? Sao muội biết cha ta còn cầu cứu những môn phái khác? Khi đó muội mới mấy tuổi hả?” Tứ sư huynh lộ vẻ khiếp sợ.

Bạch Thần trừng mắt nhìn Tứ sư huynh như nhìn một thằng ngốc.

“Sao ta biết á? Huynh tự nghĩ đi! Nếu là huynh, huynh chỉ cầu cứu mỗi một người khi gặp nguy hiểm à? Nhà huynh chỉ nuôi một con bồ câu đưa thư thôi hả? Trong tình huống đó, đương nhiên là gửi càng nhiều thư càng tốt rồi.

Cha huynh cũng không phải kẻ ngu, sao ông ấy lại bỏ gần tìm xa, chỉ gửi thư cầu cứu cho cha ta chứ?”

Tứ sư huynh bỗng nhớ ra một người, kinh hãi tới mức lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, không màng đến những lời khó nghe kia nữa.

Vương Tây Xương - bạn tốt của cha sống ở Minh Vương trại gần nhà hắn nhất.

Ông ta là một cao thủ, có võ công ngang ngửa với cha.

Minh Vương trại có tới mấy trăm người.

Vì ở gần nên cha thường xuyên qua lại với ông ta, còn thân hơn Mai thúc thúc một chút.

Không chừng cha cũng đã cầu cứu Vương Tây Xương, nhưng ông ta lại không dẫn người đến cứu bọn họ.

Nếu ông ta chạy đến thì chỉ mất mấy canh giờ mà thôi.

Nếu nhà họ Hoa nhận được sự giúp đỡ trong mấy canh giờ, chẳng những cha mẹ hắn mà ngay cả người hầu cũng không phải chết.

Mộc Miên sơn trang bọn họ khổ chiến mấy ngày đêm, cuối cùng tất cả đều ngã xuống trong vũng máu.

Nếu đám người giang hồ ở gần kia bằng lòng giúp đỡ thì đã đến từ lâu rồi.

Sau khi được cứu, hắn còn lén gửi một bức thư cho Vương thúc thúc.

Khi ấy hắn nghĩ, trên đời này chỉ có mình Vương thúc thúc là đáng tin nhất mà thôi.

Vương thúc thúc viết thư trả lời, bảo hắn đừng quá tin vào phái Hoài Sơn, càng không được tin Mai Mạn Thiên.

Không chừng phái Hoài Sơn có ý đồ xấu khi cứu hắn.

Bởi vì Mai Mạn Thiên vô cùng chú trọng tiền bạc sau khi kế thừa chức Chưởng môn, nên Vương thúc thúc rất lo sản nghiệp của Mộc Miên sơn trang sẽ bị ông nuốt mất.

Thậm chí Vương Tây Xương còn đề nghị hắn giao một số sản nghiệp cho mình, để ông ta quản lý thay.

Khi ấy hắn hơi hồ đồ nên đã thực sự gửi một số quản lý may mắn sống sót của nhà họ Hoa cho Vương thúc thúc.

Mấy năm nay, Vương thúc thúc và hắn vẫn luôn liên lạc bằng thư từ, thậm chí thỉnh thoảng ông ta còn cử người lên núi, mang một ít sổ sách cho hắn xem.

Trông chẳng khác gì ông ta đang nghiêm túc quản lý sản nghiệp của nhà họ Hoa.

Hơn nữa, Vương Tây Xương còn nói sau khi hắn lớn hơn, ông ta sẽ trả số tài sản này cho hắn.

Còn phái Hoài Sơn - môn phái luôn bị Vương thúc thúc bảo là có ý chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Hoa thì lại chẳng thèm chấm mút số của cải này.

Phái Hoài Sơn luôn để hắn tự quản lý, cho dù khi ấy hắn vẫn là một đứa trẻ con.

Quản sự nhà họ Hoa cũng bị người của phái Hoài Sơn giám sát.

Thế nên các quân sự đều không dám làm trái, ai cũng thành thật làm việc, tiếp tục kinh doanh.

Nhưng sau này, chính hắn đã giao phần lớn sản nghiệp của nhà họ Hoa cho Vương thúc thúc mà mình tin tưởng nhất.

Sau khi biết chuyện, sư phụ cũng chỉ thản nhiên nói đó là sản nghiệp của hắn, hắn tự xử lý là được rồi.

Khi nghĩ đến đây, toàn thân Tứ sư huynh lạnh toát, có cảm giác vừa bị đánh mạnh, lảo đảo như sắp ngã đến nơi.

Tứ sư huynh mất hết khí thế, bỗng trở nên hơi yếu đuối, khiến Bạch Thần phải nghi ngờ, liệu hắn có ngã xuống đất hay không?

Từ tổng giám đốc bá đạo khí phách, hắn bỗng biến thành tiểu bạch hoa yếu đuối.

Tứ sư huynh còn chưa kịp hoàn hồn từ trong sự bàng hoàng, Bạch Thần đã nói tiếp: “Ta còn muốn tranh luận một chuyện với huynh.

Hình như huynh vẫn trách cha ta vì không báo thù cho cha mẹ huynh nhỉ?”

Bạch Thần xùy mạnh một tiếng, tiếp tục lên án: “Thể diện của huynh lớn đến thế sao? Cứu huynh đã là tốt lắm rồi, không ngờ huynh còn mặt mũi để trách người ta không báo thù thay nhà mình nữa chứ.

Xin hỏi, cha ta và cha huynh là huynh đệ ruột à? Nghiêm trọng hơn, ông ấy sẽ phải đánh cược bằng tính mạng của mấy nghìn người ở Hoài Sơn để báo thù.

Cha mẹ huynh mới là người bị giết, đúng ra huynh nên làm điều đó chứ? Tại sao lại đòi hỏi cha ta? Trách nhiệm của huynh đâu hả? Chẳng phải huynh là kỳ tài võ học à? Sao nào? Còn trông chờ người khác trả thù hộ chắc?”

Tứ sư huynh lại bị Bạch Thần chọc tức đến mức suýt hôn mê.

Hắn phản bác: “Ta...

ta yêu cầu sư phụ báo thù cho cha ta lúc nào? Ta chưa bao giờ nói như vậy.”

Bạch Thần tiếp tục lạnh lùng châm biếm: “Huynh chưa bao giờ nói như thế? Nghĩ kỹ xem có hay không.”

Tứ sư huynh bỗng cảm thấy mình thấp hơn tiểu sư muội mấy phần.

Môi hắn run rẩy, hơi do dự.

“Ta...

ta không nhớ.

Khi đó ta vẫn là trẻ con, vốn không hiểu chuyện.”

Lúc này, hắn bỗng cảm thấy Bạch Thần như lớn hơn mình vài tuổi.

Hắn không còn chút khí thế nào khi đứng trước mặt cô.

“Rốt cuộc huynh cũng chịu thừa nhận là không hiểu chuyện à? Vậy giờ huynh đã trưởng thành rồi, tại sao ngày nào cũng trưng khuôn mặt của người chết ra, như thể kẻ khác nợ huynh mấy chục nghìn lạng bạc chứ? Nếu huynh không muốn ở phái Hoài Sơn nữa thì đi luôn là được.

Huynh vừa cần sự che chở của phái Hoài Sơn, vừa oán hận nơi đây, huynh tưởng phái Hoài Sơn sẽ chào đón kiểu đệ tử ấy chắc? Huynh nghĩ tại sao huynh có thể sống đến bây giờ mà không bị ai diệt cỏ tận gốc hả, chẳng phải vì cha ta đã giải quyết hậu quả thay huynh ư? Tại sao trong mấy năm nay, ông ấy nhất quyết không cho huynh xuống núi trước khi huynh học xong thần công cái thế? Đó là vì cha ta lo huynh sẽ bị người khác diệt trừ, khiến nhà họ Hoa tuyệt hậu.

Với tư cách một người bạn, cha ta làm đến thế cũng được xem như hết lòng giúp đỡ rồi.

Tại sao huynh không hiểu nỗi khổ tâm của ông ấy chứ?”

Người của phái Hoài Sơn không hề biết Tổ sư huynh là con cái nhà nào.

Bọn họ chỉ biết cha hắn là bạn cũ của Chưởng môn, còn đó là ai thì chẳng rõ.

Vì gần đây Bạch Thần hỏi cha nên ông mới tiết lộ thân phận của Tổ sư huynh.

Lần này, Tứ sư huynh sợ đến mức ngồi bệt xuống đất: “Đã có người biết ta còn sống rồi, có người biết rồi.”

“Ai cơ? Ai biết?” Bạch Thần cũng kinh ngạc.

Những quản sự của nhà họ Hoa biết chuyện Tứ sư huynh chưa chết đều chịu sự giám sát của phái Hoài Sơn.

Trừ những người kia ra, còn ai nhỉ?

“Vương thúc thúc.”

“Tên đầy đủ.”

“Vương Tây Xương.”

“Vương Tây Xương.” Bạch Thần lẩm nhẩm, nhớ kỹ cái tên này.

Phải nói cho cha biết, để ông cử người đi điều tra mới được.

Triều đình đã cử mấy trăm cao thủ bao vây Mộc Miên sơn trang, đương nhiên phải có lý do của nó.

Thế nên, sao bọn họ có thể cho phép một người còn sống được.

Nếu ai đó mật báo với triều đình, không chừng sẽ có kẻ đến Hoài Sơn để thực hiện việc ám sát.

Hoặc triều đình sẽ trực tiếp cử quân đội đến, tiến hành thanh trừng như trong cốt truyện.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương