Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 157: Yêu hận giang hồ - c y già ngàn năm

/816
Trước Tiếp
Giọng Lâm Kỳ nhỏ dần, khuôn mặt hơi tái cũng ửng hồng một cách khác thường, trong mắt chứa đựng sự cầu xin, thậm chí còn nở một nụ cười đầy giả dối để lấy lòng Bạch Thần.

Nhưng nụ cười này không có tác dụng máy, hàm răng khuyết răng cửa của gã cũng hiện lên trước mắt cô.

Quả nhiên hàm răng của một người vô cùng quan trọng.

Sau khi thiếu một chiếc răng, Lâm Kỳ chẳng dính dáng gì tới từ “mỹ nam” nữa, nụ cười của gã trông rất khối hài.

Như thể có một vết đen kịt đang dính trên răng gã, trông rất bẩn.

Có vẻ Lâm Kỳ cũng nhớ đến khuyết điểm của mình, bèn giơ tay che miệng, xấu hổ đến mức khuôn mặt cũng chuyển sang màu gan heo, càng yêu thế hơn khi ở trước mặt Bạch Thần.

Bạch Thần cười khẽ, trong mắt chứa đựng sự trào phúng: “Lâm sư đệ, người cảm thấy dáng vẻ yếu đuối và khuôn mặt kém sắc này sẽ xứng với ta à? Ngươi xấu như thế mà vẫn đòi chòi mâm son, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Trong cốt truyện, Lâm Kỳ đã nói với thân chủ câu này khi nhẫn tâm bỏ rơi cô.

Gã chỉ là chó nhà có tang, dựa vào đâu để nghĩ mình vẫn là người cao quý, suốt ngày chỉ tay năm ngón chứ.

Nếu không được người trong võ lâm cứu giúp, gã đã biến thành đống xương trắng từ lâu rồi.

Không ngờ gã còn cảm thấy con gái của Minh chủ võ lâm không xứng với mình.

Nụ cười rạng rỡ của Bạch Thần khiến tim Lâm Kỳ lỡ nhịp, nhưng sự thẳng thừng này cũng khiến lòng tự trọng của gã tổn thương.

Gã cúi đầu với vẻ vô cùng xấu hổ.

Nhưng gã vẫn chưa bỏ cuộc, sư tỷ từng thích gã đến mức nào chứ!

Khi đó tiểu sư tỷ như chú chim sẻ nhỏ, không ngừng ríu rít trước mặt gã.

Nhưng vì gã hất đổ bát canh bổ mà tiểu sư tỷ bưng tới nên thái độ của tỷ ấy mới thay đổi.

Không biết chuyện này còn cứu vãn được không.

Gã vẫn không tin tiểu sư tỷ đã hết thích mình.

Chỉ khi tìm lại được sự yêu thích của tiểu sư tỷ, gã mới có thể sống yên ổn ở Hoài Sơn.

Bây giờ gã vô cùng thấm thía điều này.

Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ lấy hết can đảm, ấp úng nói: “Tiểu...

Tiểu sư tỷ, tỷ đừng giận nữa, hãy tha thứ cho ta đi.

Nếu sau này tỷ nấu canh, chắc chắn ta sẽ uống, thật đấy.”

“Ồ!” Bạch Thần cười ngất.

Không ngờ gã vẫn nghĩ tiểu sư tỷ sẽ tiếp tục nấu canh cho mình cơ đấy?

Sự tự tin của gã bắt nguồn từ đâu vậy?

Đương nhiên theo cốt truyện, hình như sau đó thân chủ vẫn nấu canh cho Lâm Kỳ.

Không thể không nói, thân chủ đúng là quá ngốc nghếch.

“Thu Lan, đóng cửa.” Bạch Thần lạnh lùng quay sang chỗ khác, không muốn để ý đến tên đàn ông rác rưởi đầy ghê tởm này nữa.

Cô sải bước vào trong.

“Vâng.” Thu Lan bước đến cửa, lạnh nhạt nói với Lâm Kỳ: “Tiểu sư đệ, mời quay về.” Sau đó cô bé đóng sầm cửa lại.

Lâm Kỳ đứng trước cửa, nhìn cánh cửa lớn đã đóng chặt, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Hình như tiểu sư tỷ đã hết thích gã thật rồi.

Gã đã hèn mọn như thế rồi mà tỷ ấy vẫn không định tha thứ cho gã.

Lâm Kỳ có người trước cửa chính, nhớ lại cảnh náo nhiệt khi gã mới lên Hoài Sơn.

Khi đó, tiểu sư tỷ tốt với gã đến mức nào, các sư huynh sư tỷ ở Hoài Sơn tử tế với gã biết bao nhiêu! Lâm Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được mà bật khóc.

Gã cuộn người trước cửa chính rất lâu rồi mới đứng dậy, chậm rãi rời đi.

Dáng vẻ ấy trông vô cùng chán nản.

Trên đường đi, Lâm Kỳ gặp vài đệ tử.

Ai cũng có vẻ mặt hồng hào, nở nụ cười hạnh phúc, còn có hai người từng làm ở Vận Thâu bộ.

Gã không hiểu tại sao người ta có thể vui vẻ khi phải làm việc tay chân hàng ngày, hơn nữa càng làm càng hăng.

Bọn họ thật sự cảm thấy đây là công việc tốt à?

Mấy đệ tử chỉ nhìn gã chứ không chào hỏi, cứ thế lướt qua.

Nhưng vừa mới đi qua, bọn họ đã thì thầm.

“Kia là Lâm Kỳ à? Trời ạ, sao càng lớn càng xấu thế? Trông chán thật.”

“Có một số người như thế đấy.

Hồi bé thì đẹp lắm, lớn lên lại xấu đi.

Với dáng vẻ này của hắn, ngay cả Mạt Ly béo ở ngoại môn cũng không thích nổi.”

“Ha ha ha! Mạt Ly béo chỉ thích đàn ông cường tráng rắn chắc thôi! Huynh nhìn dáng vẻ yếu ớt của hắn đi, hay là mắc bệnh lao nhỉ?”

“Đừng dọa người ta được không? Sau này nhất định phải tránh xa hắn.”

Tuy Lâm Kỳ không giỏi những chuyện khác nhưng tại lại rất thính.

Gã nghe thấy hết những lời của bọn họ.

tán như vậy, Lâm Kỳ đau khổ nhắm mắt, bờ vai run rẩy, cố kìm nén cơn giận với mấy đệ tử kia,

Sau khi mấy đệ tử đó đi xa, gã không kiềm chế được nữa, ngồi xổm xuống, ôm hai đầu gối, căm phẫn bật khóc.

Ông trời ơi, tại sao ta phải trải qua cuộc sống thế này, tại sao ông lại đối xử với ta như vậy? Tại sao chứ?

Khoảng thời gian sau đó, Bạch Thần bận rộn nâng cao giá trị võ lực của bản thân.

Tuy trông Hoài Sơn rất yên ổn và an lành nhưng thật ra vẫn có sóng ngầm dâng trào.

Đại ca chọn ra một nhóm người mà mình hoàn toàn tin tưởng để giám sát hành động của tất cả đệ tử trong phái.

Cha mẹ đều rời khỏi phái Hoài Sơn.

Đại ca lặng lẽ nói cho Bạch Thần biết họ sắp làm chuyện lớn, nhưng chuyện gì thì anh không nói.

Bạch Thần cũng đoán được đại khái, có lẽ họ đang chuẩn bị cho cuộc khởi nghĩa vũ trang sau này.

Chiến tranh rất cần tiền và lương thực, đương nhiên phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Nửa năm gần đây, khi đêm xuống, Bạch Thần thường chờ các nha hoàn và bà vú ngủ say rồi bay lên một cái cây ngàn năm tuổi trên ngọn núi chính để tu luyện.

Từ vị trí này, cô có thể quan sát toàn cảnh Hoài Sơn.

Tuy tầm mắt của con người không thể xa như vậy, nhưng bạn học Hoa Hoa nói rằng thị lực của nó rất tốt.

Được thôi, cũng nên để nó thể hiện một lần.

Từ khi đến thế giới này, nó vẫn chưa được thể hiện.

Chỉ có điều, sau khi nằm vùng trên tán cây nửa năm, Bạch Thần vẫn không phát hiện ra kẻ đáng ngờ.

Cách đưa thư phổ biến nhất thời cổ đại là dùng bồ câu.

Nếu muốn truyền tin tức ra ngoài, gián điệp thường thả bồ câu vào lúc trời tối thưa người.

Bạch Thần rất mong mình sẽ bắt được con bồ câu đưa thư mà gián điệp thả đi.

Nhưng mọi chuyện luôn trái với mong muốn.

Không có gì cả.

Chim bay trên trời thì nhiều lắm, nhưng bồ câu đưa thư thì chẳng thấy con nào.

Tuy cô rất nghi ngờ Đại sư tỷ nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm trước khi lấy được chứng cứ xác đáng.

Nhỡ có hơn một gián điệp thì sao? Thế nên không thể giám sát mình cô ta được.

Sau này Bạch Thần phát hiện, khi tu luyện trên cây ngàn năm tuổi, cô tiến bộ nhanh hơn lúc tu luyện trong phòng một chút.

Hơn nữa, nội lực tu luyện được cũng trở nên tinh khiết hơn.

Điều này khiến cô kinh ngạc và mừng rỡ một lúc lâu.

Bạch Thần cẩn thận ngửi lá cây, hình như có mùi thơm thoang thoảng, chắc hẳn cây này không tầm thường.

Có rất nhiều cây này trên ngọn núi chính của Hoài Sơn, nhưng ở những ngọn núi khác thì không có.

Chẳng trách mẹ lại bảo nếu tu luyện ở ngọn núi chính thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, chắc hẳn có liên quan đến loại cây này.

Khoảng thời gian sau, trừ khi buổi tối mưa to, còn không thì Bạch Thần sẽ tu luyện trên cây cổ thụ.

Cô vừa tu luyện vừa quan sát động tĩnh của cả Hoài Sơn.

Thời gian không phụ lòng người.

Một đêm nọ, trên vùng trời của Hoài Sơn xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Chẳng biết người này là ai, nhưng y lại quen thói bay vào tiểu viện của Lâm Kỳ rồi nhảy vào từ cửa sổ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương