Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 158: Yêu hận giang hồ - khí phách anh hùng

/816
Trước Tiếp
Theo những gì mà Bạch Thần biết, cảnh Thiên Cừu tuyệt đối không phải người tốt hay hiệp khách ghét ác như thù trong lời cha.

Không chừng y mới là BOSS lớn nhất.

Cô có dự cảm rất mãnh liệt.

Bạch Thần cũng lặng lẽ bay vọt lên không trung với tốc độ nhanh như chớp rồi đáp xuống nóc nhà tiểu viện của Lâm Kỳ, sau đó nhẹ nhàng nhấc một mảnh ngói lên.

Bây giờ Lâm Kỳ đang co rúm ở đầu giường, nhìn người che mặt đứng bên giường mình với vẻ hơi khiếp hãi, run rẩy vì sợ.

Rõ ràng trong phòng tối như bưng nhưng Bạch Thần vẫn có thể thấy rõ nét mặt của Lâm Kỳ.

Có lẽ là do giá trị võ lực của cô đã tăng lên nên cảnh vật cũng rõ như ban ngày.

Cao thủ võ lâm đều như thế.

Người che mặt tháo miếng vải đen ra, nói khẽ: “Đừng sợ, ta là Cảnh thúc đây.”

“Cảnh...

Cảnh thúc!” Khi nghe thấy tiếng Cảnh thúc, Lâm Kỳ ngạc nhiên và mừng rỡ đến mức vội vàng bò xuống giường, định thắp đèn lên.

“Suyt! Đừng thắp đèn, không được để ai biết là ta đã tới.” Cảnh Thiên Cừu đỡ Lâm Kỳ dậy rồi cẩn thận quan sát gã.

“Cảnh thúc, cháu...

cháu muốn rời khỏi Hoài Sơn, cháu không muốn ở đây nữa.” Lâm Kỳ dụi mắt, trông vô cùng yếu đuối.

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc rời khỏi đây, cháu cố chịu đi.” Giọng Cảnh Thiên Cừu có vẻ hơi lạnh lẽo.

“Cảnh thúc, người ở đây đều không thích cháu, xem thường cháu, cháu thật sự không ở nổi nữa rồi.”

Lâm Kỳ kéo ống tay áo của Cảnh Thiên Cừu với vẻ cầu khẩn, xem ra gã rất tin y.

Khi nghe thấy câu “vẫn chưa phải lúc rời khỏi đây” của Cảnh Thiên Cừu, suy nghĩ của Bạch Thần xoay chuyển rất nhanh.

Cô càng chắc chắn rằng Cảnh Thiên Cừu có mục đích của mình khi để Lâm Kỳ ở Hoài Sơn.

Vậy mục đích của y là gì chứ?

“Gần đây cháu học được võ công gì ở phái Hoài Sơn rồi?” Cảnh Thiên Cừu bỗng chuyển chủ đề.

“À!” Lâm Kỳ có vẻ rất xấu hổ, ấp úng nói: “Ừm, cháu đã học được Long Ngâm quyền của phái Hoài Sơn, tiếp đến là Thanh Linh quyết, hết...

hết rồi.”

Lâm Kỳ rất xấu hổ vì đã xao nhãng việc học võ trong hai năm qua.

Gã muốn báo thù cho cả nhà họ Khâu, muốn trở thành cao thủ võ lâm.

Nhưng không ai ở Hoài Sơn muốn dạy gã cả.

“Chỉ học được mỗi thế? Cháu sống ở phái Hoài Sơn kiểu gì vậy? Chưa bàn đến Quy Nhất thánh công của sư phụ cháu, ngay cả Thất Cầm kiểm quyết mà cháu cũng không học được ư?” Quả nhiên, giọng Cảnh Thiên Cừu đã trở nên hơi tức giận.

Môi Lâm Kỳ run rẩy một lúc lâu.

Gã nghẹn ngào: “Cảnh thúc, thúc cũng là cao thủ võ lâm, tại sao thúc không dạy cháu chứ? Tại sao phải để cháu ở lại phái Hoài Sơn? Người ở đây rất xấu xa, cùng hung cực ác, bọn họ không muốn dạy cháu đâu.” Gã nói rồi rơm rớm nước mắt.

Gần đây Lâm Kỳ cực kỳ thích khóc.

Một cậu ấm đã bị dạy hư ở kinh thành như gã bất ngờ trải qua biến cố gia tộc, sau đó phải đến nơi tách biệt với đời là Hoài Sơn, hơn nữa còn bị ruồng rẫy, đương nhiên trái tim yếu ớt của gã sẽ không chịu nổi.

Cảnh Thiên Cừu vuốt mạnh mi tâm, cảm thấy chịu thua Lâm Kỳ.

Đây thật sự là con trai của Khâu Tướng quân ư? Đúng là quá yếu đuối, còn chẳng bằng phụ nữ.

Cảnh Thiên Cừu kìm nén cơn giận một lúc lâu, nghĩ ngợi rồi dịu giọng: “Ta không có chỗ ở cố định, màn trời chiếu đất, ăn bữa nay lo bữa mai, nếu cháu đi theo ta thì sẽ càng thêm khổ đấy.”

Cảnh Thiên Cừu im lặng một lát rồi nói tiếp: “Cháu đấy, lẽ ra cháu nên cố gắng cư xử để khiến sư phụ cháu vui.

Chỉ cần trở thành đệ tử mà ông ấy tin tưởng nhất, cháu không cần lo mình không được học bản lĩnh thật sự.”

“Nhưng sư phụ chưa bao giờ dạy cháu, cũng không thích cháu.” Lâm Kỳ nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và ẩn chứa những suy nghĩ phức tạp của sư phụ, không khỏi run rẩy.

Từ khi tiểu sư tỷ không thích gã nữa, sư phụ cũng vô cùng lạnh lùng với gã.

Đừng nói là dạy võ công, ông ấy còn không thèm nhìn gã kia kìa.

Gã nào có cơ hội để lấy lòng ông ấy chứ?

Một tháng gã có thể gặp sư phụ một lần đã là tốt lắm rồi.

Cảnh Thiên Cừu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Kỳ, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng cuối cùng y vẫn kiềm chế, tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt: “Nếu thật sự không được thì cháu có thể lấy lòng con gái ông ấy mà.

Chẳng phải lần trước cháu đã truyền tin rằng con gái Chưởng môn cứ quấn lấy cháu ư?”

“Cảnh thúc, thúc đừng nói nữa.

Tỷ ấy...

tỷ ấy không quan tâm đến cháu nữa đâu.

Lần trước tỷ ấy nấu canh bồi bổ cho cháu, cháu không muốn ăn nên đổ sạch, khiến tỷ ấy tức giận.

Sau đó tỷ ấy không để ý tới cháu nữa.” Lâm Kỳ nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của tiểu sư tỷ, càng đau lòng không chịu được.

Cảnh Thiên Cừu tức giận đến mức muốn nổi bão, không ngờ thằng nhóc này lại không biết điều như thế.

Nó tưởng nó vẫn là cậu ấm à?

Chẳng những nó không chịu biểu hiện tốt ở phái Hoài Sơn mà còn ra vẻ nữa chứ.

Rõ ràng con gái Chưởng môn rất thích nó, thế mà nó không biết nắm bắt cơ hội.

Nó tưởng con gái nhà Chưởng môn dễ cưới lắm chắc?

“Chẳng trách cháu lại thành ra thế này.” Cảnh Thiên Cừu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu hãy nhận lỗi với sự phụ đi.

Ông ấy là người mềm lòng, chỉ cần thái độ của cháu thành khẩn, ông ấy sẽ tha thứ cho cháu.”

“Hả, nhận lỗi ư? Nhưng cháu...

cháu sai ở chỗ nào?”

“Cháu không biết mình sai ở đâu à?” Cảnh Thiên Cừu cười ngất, đây là con trai của Khâu Tướng quân ư? Giống gì thế không biết, ông ấy dạy con kiểu gì vậy?

“Mai Mạn Thiên thương con gái như bảo bối, còn cháu lại dám khinh thường con bé, cháu nói xem ông ấy có tức giận không? Cháu cứ nhận lỗi rồi tỏ thái độ với sự phụ cháu, chỉ cần bảo cháu muốn cưới con gái ông ấy là được.”

“Hả! Cảnh...

Cảnh thúc, sao chuyện này có thể thành công được chứ? Ông ấy sẽ không đồng ý đâu.”

Lâm Kỳ sợ đến mức thay đổi sắc mặt.

Nếu nói như thế, có khi gã sẽ bị sư phụ đập chết đấy!

“Cháu cứ làm theo là được, Cảnh thúc sẽ nghĩ cách giải quyết những chuyện khác.

Tóm lại, ta muốn cháu cưới được con gái Chưởng môn.”

“Vâng, vậy...

vậy cháu sẽ thử xem sao.” Lâm Kỳ chần chừ mấy giây rồi gật đầu đồng ý.

Bây giờ Lâm Kỳ không hề ghét việc cưới con gái của Chưởng môn, thậm chí còn hơi vui vẻ.

Gã đã nếm trải cảm giác không được ai che chở rồi, đúng là khổ không tả nổi.

Nếu Chưởng môn sư phụ đồng ý cho gã và tiểu sư tỷ cưới nhau, gã sẽ được vẻ vang như lúc vừa lên núi chứ không phải chịu khổ thế này nữa.

Có vẻ Lâm Kỳ đã tìm được phương hướng cho cuộc đời, tâm trạng cũng tốt hơn.

Gã thầm quyết tâm, nhất định phải tỉnh lại, không thể sống trong u mê thế này nữa.

Gã nhất định phải ăn nhiều hơn một chút, khiến mình béo hơn.

Tại sao bây giờ gã lại xấu đến vậy? Đó là vì cơ thể yếu ớt, quá gầy gò.

Sau khi đầy đặn và cao hơn, gã sẽ lại tuấn tú như trước, chắc chắn tiểu sư tỷ sẽ thích gã thôi.

Nhưng gã vẫn chưa hiểu tại sao Cảnh thúc lại muốn gã cưới tiểu sư tỷ.

“Cháu là con trai của Khâu Tướng quân, là giọt máu duy nhất của ông ấy.

Cháu à, cháu phải trở thành kẻ mạnh để sau này còn báo thù cho cha mình.

Cháu phải đặt mục tiêu giết sạch những gian thần đã hãm hại cho cháu! Rõ ràng phái Hoài Sơn sẽ là nơi giúp cháu thực hiện ước mơ.

Đừng phụ lòng các anh hùng hảo hán đã hy sinh vì cứu cháu.”

Nghe thấy thế, Lâm Kỳ rụt cổ.

Gã nào có mục tiêu và năng lực lớn như thế chứ.

Bây giờ gã chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là được sống những ngày tốt đẹp.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương