Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 160: Yêu hận giang hồ - vị trí trắc phi

/816
Trước Tiếp
“Ha ha ha, không lấy được ư? Mai Mạn Thiên không đơn giản như bề ngoài mà người nhìn thấy, điều tra thêm đi.”

Đại sư tỷ cười khổ: “Chúa công, thuộc hạ dám cược là sư phụ và sư nương không hề lấy được bản đồ kho báu.

Mọi người điều tra lại xem, ngoài sư phụ dẫn người đến Mộc Miên sơn trang, còn ai qua đó nữa không?”

Đến Mộc Miên sơn trang! Bạch Thần lại kinh ngạc, chẳng lẽ việc Mộc Miên sơn trang bị tàn sát có liên quan đến bản đồ kho báu ư? Cha có biết chuyện này không nhỉ?

“Khi đến Mộc Miên sơn trang, thuộc hạ cũng đi cùng.

Sau khi giết hết đám người mặc đồ đen, bạn thuộc hạ lập tức dẫn Tứ sư đệ đi.

Thuộc hạ có thể khẳng định rằng năm đó sự phụ không hề biết đến chuyện bản đồ kho báu.”

“Ngươi đã thử tìm trên người Tứ sư đệ của ngươi chưa?”

“Rồi ạ, thuộc hạ đã nhìn và sờ cả người đệ ấy, bởi thuộc hạ chính là người chăm sóc đệ ấy trên đường về Hoài Sơn.”

Bạch Thần đang nghe trộm chỉ hận không thể ghi âm những lời này lại rồi cho Tứ sư huynh nghe vào hôm khác.

Ha ha ha! Không ngờ Tổ sư huynh cao quý lạnh lùng đã bị Đại sư tỷ nhìn và sờ sạch từ khi còn bé.

Thật sự muốn nói chuyện này cho hắn nghe, để hắn tức giận đến mức hộc máu mồm!

Cảnh Thiên Cừu hít sâu một hơi, có vẻ không tin lời Đại sư tỷ lắm: “Những kẻ áo đen tiến vào Mộc Miên sơn trang hôm đó đã chết sạch.

Người của Mộc Miên sơn trang cũng đi đời hết trừ đứa bé đó.

Bản tọa đến ngay sau khi người của phái Hoài Sơn vừa đi, nhưng đã lật tung Mộc Miên sơn trang rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của bản đồ kho báu.

Vậy mà ngươi lại nói phái Hoài Sơn không lấy được? Vậy nó ở chỗ nào?”

Đại sư tỷ thầm tức giận, ông hỏi bà đây, bà đây hỏi ai chứ? Nhưng có chết cô ta cũng không dám nói những lời này.

“Chúa công, hay bản đồ kho báu vốn không ở Mộc Miên sơn trang?”

“Không thể nào, tin tức là thật.” Cảnh Thiên Cừu suy nghĩ một lát: “Được rồi, ngươi tạm thời không cần quan tâm đến việc này nữa.”

“Vâng, chúa công.”

Một lát sau, Cảnh Thiên Cứu quay người lại, nhìn thẳng vào Đại sư tỷ: “Khâu Kỳ sống ở Hoài Sơn kiểu gì vậy? Với dáng vẻ đó, sao nó cưới được con gái Chưởng môn? Chẳng phải ta đã bảo người chăm sóc nó thật tốt à?”.

Đại sự tự im lặng nhìn trời, vô cùng ảo não: “Chuyện này...

Khẩu Kỳ ngu như lợn ấy, chúa công, ngài thật sự phải dùng quân cờ này à? Tại sao cứ phải để hắn lấy tiểu sư muội chứ? Bây giờ tiểu sư muội rất lợi hại, vừa chăm chỉ vừa chịu khó, muội ấy không ưng Lâm Kỳ nữa đâu.

E rằng không thể thực hiện được chuyện này rồi.”

Đương nhiên Cảnh Thiên Cừu cũng biết Lâm Kỳ ngu xuẩn đến mức nào, nhưng y đã tốn rất nhiều công sức cho quân cờ này.

Nếu bây giờ bắt y bỏ cuộc thì y lại hơi không cam lòng.

Cảnh Thiên Cừu im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Khâu Kỳ là quân cờ vô dụng, còn người thì sao? Ngươi đã làm gì trong hai mươi năm ở Hoài Sơn hả?”

Đại sư tỷ cúi đầu, giọng điệu có vẻ hơi không phục: “Chúa công, Vương gia chỉ bảo thuộc hạ làm con mắt, đôi tai của ngài ấy ở Hoài Sơn thôi, chỉ cần nói tình hình cụ thể của phái Hoài Sơn với ngài ấy là được rồi.

Ngài muốn thuộc hạ làm gì chứ?”

“Láo xược!” Một cái tát vang dội giáng vào mặt Đại sư tỷ, khiến cô ta ngã ra đất: “Ngươi nghe y hay nghe bản tọa?”

Đại sư tỷ sợ đến mức nằm rạp xuống đất, nói bằng giọng thê lương: “Chúa công, chẳng phải...

chẳng phải chúng ta đều làm việc cho Vương gia à?”

Cảnh Thiên Cừu lại tức điên, y đá Đại sư tỷ một cái: “Nhớ cho kỹ, người phải nghe lời bản tọa trước rồi mới đến Vương gia, bằng không bản tọa sẽ khiến người sống không bằng

chết.”

“Vâng, vâng, chúa công tha mạng.” Đại sư tỷ sợ đến mức run bần bật, đâu còn dáng vẻ nhiệt tình, bình tĩnh và cẩn thận thường ngày chứ.

Một lúc lâu sau, Cảnh Thiên Cừu mới thay đổi sắc mặt, trông thân thiết hơn rất nhiều.

Y đỡ Đại sư tỷ dậy, thậm chí còn giúp cô ta ngồi xuống mép giường.

“Vương gia quy định phải nắm giữ Hoài Sơn trong vòng một năm.” Cảnh Thiên Cừu chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Triều đình không đợi được nữa rồi.

Để giảm thiểu thương vong về người và của, tốt nhất là dùng trí tuệ.

Về phần phải làm như thế nào, Vương gia đã vạch ra phương án hoàn chỉnh rồi.”

“Phương án gì cơ?” Đại sư tỷ ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Cảnh Thiên Cừu.

Theo cô ta, nếu quan phủ thật sự muốn đánh phái Hoài Sơn thì rất khó, chủ yếu là do hoàn cảnh địa lý quá phức tạp, rất dễ bị lạc đường.

Hơn nữa, xung quanh đều là núi cao hiểm trở, mặt đường rất dốc, việc vận chuyển ngựa và phương tiện tác chiến cũng rất khó khăn.

Cô ta hỏi một đằng nhưng Cảnh Thiên Cừu lại trả lời một nẻo: “Thật ra phái Hoài Sơn cũng như con lợn mà Vương gia nuôi, bọn họ càng phát triển tốt, càng nhiều tiền thì tức là con lợn này càng mập.

Mà bây giờ chính là lúc mổ thịt nó.

Nếu tiền bạc của phái Hoài Sơn, thậm chí là của cả võ lâm đều thuộc về Vương gia, có gì mà không làm được chứ?”

Đại sư tỷ sực tỉnh, chẳng trách bao năm rồi mà Vương gia vẫn không nhắc đến việc ra tay với phái Hoài Sơn.

Thì ra họ đang chờ phái Hoài Sơn lớn mạnh lên!

Việc sư phụ vắt óc tìm cách phát triển phái Hoài Sơn cũng là mong muốn của Vương gia.

“Nhiều năm rồi phái Hoài Sơn không có việc vui, sao ngươi không tạo cho họ một chuyện?” Sau khi cân nhắc một lúc, Cảnh Thiên Cừu nói một câu khiển Đại sư tỷ rất khó hiểu.

“Tổ chức tiệc cưới, mời tất cả nhân vật quan trọng trong võ lâm rồi tiêu diệt hết chỉ trong một lần, chẳng phải sẽ rất tiện ư?”

Đến lúc này, rốt cuộc Đại sư tỷ cũng hiểu kế hoạch của Vương gia.

Chẳng trách sau khi Khâu Kỳ được đưa lên núi, chúa công luôn bảo cô ta gán ghép gã và tiểu sư muội.

Hoá ra họ định làm như vậy.

Thì ra họ đã vạch ra phương án này từ mấy năm trước rồi.

Nhưng bây giờ, với dáng vẻ quỷ quái của Lâm Kỳ, chẳng lẽ họ vẫn nghĩ gã có thể cưới được tiểu sư muội ư?

Bọn họ tưởng người khác đều là kẻ ngu chắc?

“Nhưng đệ tử của phái Hoài Sơn khi thành thân đều không được tổ chức linh đình, bình thường họ chỉ mời hai mâm coi như thông báo thôi.”

Đại sư tỷ ra vẻ chưa hiểu hết ý của Cảnh Thiên Cừu.

“Đương nhiên đệ tử bình thường không thể tổ chức linh đình khi thành thân, nhưng nếu con gái hoặc con trai của Minh chủ cưới thì sao?” Cảnh Thiên Cừu nói với vẻ sâu xa.

“Nếu Khâu Kỳ không thể lấy con gái của Minh chủ, ngươi hãy nghĩ cách nắm giữ con trai ông ta đi.”

“Hả?” Đại sư tỷ kinh ngạc hô lên: “Chúa công, Thanh Phong nhỏ hơn thuộc hạ tận mười tuổi! Ngài nghĩ cậu ta sẽ cưới thuộc hạ ư?”

Theo Đại sư tỷ, Cảnh Thiên Cừu đúng là gán ghép bừa bãi, cô ta tự hiểu lấy bản thân.

Sao Đệ Nhất Công Tử của giang hồ có thể thích gái già như cô ta chứ.

Hình như Cảnh Thiên Cứu cũng cảm thấy suy nghĩ của mình không ổn lắm.

Y trầm tư một lát rồi nói: “Nếu Mai Thanh Phong không được, vậy những người khác thì sao? Ngươi là Đại đệ tử Hoài Sơn, nếu muốn tổ chức đám cưới long trọng một chút thì sự phụ ngươi cũng sẽ không phản đối.

Ngươi yên tâm, cũng không cần ngươi thành thân thật.

Sau khi người hoàn thành nhiệm vụ lần này, bản tọa sẽ trả tự do cho ngươi.

Vương gia đang để vị trí Trắc phi lại cho ngươi.

Đến khi ngài ấy trở thành Hoàng đế, ngươi chính là Quý phi đấy.”

Khi nghe thấy hai chữ Trắc phi, Đại sư tỷ nuốt nước bọt đánh ục, không khỏi vui mừng, khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vương gia...

Vương gia thực sự thích thuộc hạ ư?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương