Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 58: Nhật ký lột xác - tìm bàn tay vàng

/816
Trước Tiếp
Bạch Thần gật nhẹ đầu, tiếp tục tiến lên.

Chỉ cần không bị nhốt trong này, hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời đi thì sao phải quan tâm xem đây là thế giới gì chứ.

Dù sao đám người sống ở đây cũng đã quen với việc mua may cùng ma thú rồi.

Nếu linh hồn Bàn Nha đã có thể đến không gian trò chơi để tuyên bố nhiệm vụ thì cũng đồng nghĩa với việc linh hồn người chết có thể rời khỏi nơi đây.

Vậy thì cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ là được.

Bạch Thần vừa đi vừa sắp xếp mạch suy nghĩ, nhớ lại cốt truyện rất nhiều lần, cảm thấy Tam Hoàng tử rất kỳ quái.

Sau khi vào rừng rậm, tốc độ tu luyện của gã cứ như bật hack.

Có phải gã đã nhận được bàn tay vàng gì đó trong chuyến đi này hay không? Trước đây, cho dù thiên phú của Tam Hoàng tử cao đến đâu thì cũng chẳng thể nghịch thiên như thế.

Nhưng sau này, gã chỉ mất ba mươi năm để bước vào cấp bậc Thần Sơ.

Đây là độ cao mà rất nhiều người khó lòng đạt tới cho dù chết già.

Ngay cả một số nhân vật thiên tài cũng phải mất mấy trăm năm, nhưng gã chỉ dùng ba mươi năm ngắn ngủi.

ở thế giới này, chỉ cần bước qua cánh cửa tu luyện, ngay cả kẻ có thiên phú kém nhất như Ban Nha cũng sở hữu 150 năm tuổi thọ.

Thế nên ba mươi năm thật sự rất ngắn với người tu luyện.

Tâm nguyện của Ban Nha là trở thành tồn tại được người khác ngưỡng mộ.

Nhưng với thiên phú của cô ấy, ngay cả khi giảm béo thành công rồi trở nên xinh đẹp, nếu không có thực lực thì vẫn sẽ bị xem thường và khinh bỉ.

Giống như mẹ cô ấy vậy.

Nếu muốn thay đổi số phận bị người khác kỳ thị thì nhất định phải bước lên con đường cường giả.

Hiện giờ, nước cờ đầu tiên của cô chính là lấy được bàn tay vàng của Tam Hoàng tử.

Nghĩ đến đây, cả cơ thể mập mạp của Bạch Thần đều trở nên phấn khích: “Hoa Hoa, đến việc của cậu rồi.

Mau tìm xem, bây giờ Tam Hoàng tử đang ở đâu thế?”

Hoa Hoa: “Có ngay, Tiểu Bạch, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Bạch, tuyệt đối sẽ không khiến cô thất vọng, Tiểu Bạch.” Bạch Thần: ...

Cho dù không phải Tiểu Bạch thì cũng thành Tiểu Bạch rồi, Hoa Hoa bắt đầu mở ra đa, tìm kiếm tung tích của Tam Hoàng tử.

Nhưng một lúc lâu sau, Hoa Hoa lại yếu ớt nói: “Tiểu...

Tiểu Bạch, tôi chỉ có thể dò xét trong phạm vi một trăm dặm mà thôi, nhưng trong một trăm dặm này không có bóng dáng của gã.” “ỒI Hệ thống chỉ có thể dò xét khoảng cách ngắn như thế thôi à? Chẳng phải cậu đã từng hầu hạ người chơi đại thần ư? Chỉ có chút bản lĩnh thế thôi á? Quả nhiên rất vô dụng.

Đã nói là sẽ không khiến tôi thất vọng cơ mà?”

Hoa Hoa cố gắng bỏ qua từ vô dụng và hầu hạ, hầm hừ nói: “Hắn chết rồi, tất cả số liệu của tôi đều về không.

Tôi...

tôi khó khăn lắm mới dẫn dắt được một người chơi đại thần, tôi sống dễ dàng chắc? Một phần mười nghìn đấy! Tỉ lệ này đã nhỏ lắm rồi! Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Khi tôi dẫn dắt người chơi mới, năng lực của hệ thống cũng quay về trạng thái ban đầu, cô đừng trách tôi vô dụng nữa.” Hoa Hoa càng nói càng đau lòng, cuối cùng còn nghẹn ngào, khiến Bạch Thần hơi ngại ngùng.

Cô là một kẻ đen đủi, chơi game thôi cũng chết, mà Hoa Hoa cũng chẳng khác gì.

Được rồi, hai ta có cùng cảnh ngộ bất hạnh thì nên thương xót giúp đỡ lẫn nhau.

Có phải yêu cầu của cô với nó hơi cao không nhỉ? Thật ra nếu hệ thống quá mạnh mẽ thì cũng sẽ bất lợi cho người chơi.

Nếu người chơi quá ỷ lại vào hệ thống thì sẽ khó nâng cao thực lực của bản thân.

Nhưng đợt huấn luyện này có mấy nghìn học sinh, hơn nữa còn rải rác ở các khu vực khác nhau trong rừng rậm.

Có quỷ mới biết Tam Hoàng tử nhặt được bàn tay vàng ở chỗ nào.

Đúng là khó như mò kim đáy bể! Hoa Hoa nghĩ ngợi, lại yếu ớt nói: “Đừng nóng vội, nếu cô có thể cho tôi một ít năng lượng, không chừng phạm vi dò xét sẽ xa hơn.” Bạch Thần: “Cho năng lượng kiểu gì?”

Hoa Hoa: “Bây giờ cô không có nhiều điểm kinh nghiệm, cũng không có điểm công đức, điểm sống lại chỉ được mỗi tí tẹo, đúng là nghèo mạt rệp.

Nhưng cô có thể xin vay một chút năng lượng để bổ sung cho bản hệ thống.” Bạch Thần: “...

Không ngờ còn có chức năng này, lãi cao không?” Hoa Hoa: “Không cao lắm, sau khi cô kiếm đủ thì trả gấp đôi là được rồi.” Bạch Thần: ...

Không vui đâu nhé! Lại còn không cao nữa chứ, hơn cả vay nặng lãi đây này! Hoa Hoa: “Có vay không? Mười nghìn điểm kinh nghiệm là đủ rồi.” Bạch Thần cắn răng, sau khi đấu tranh tư tưởng thì phun ra một chữ: “Vay.” Vì bàn tay vàng, có tiêu hai mươi nghìn điểm kinh nghiệm cũng đáng.

Hoa Hoa mừng rỡ: “Có ngay! Tiểu Bạch, cô thật đáng yêu!”

Tiếng nhạc vui tươi vang lên trong đầu Bạch Thần, thậm chí cô còn có cảm giác Hoa Hoa đang nhảy múa trong đó.

Cô bỗng phát hiện, mình vừa bị Hoa Hoa xẻo thịt.

Mười nghìn điểm kinh nghiệm tới tay, Hoa Hoa lắc lư mấy cái trong đầu Bạch Thần, ợ một tiếng: “Ừm ừm ừm, lâu lắm rồi không bổ sung năng lượng, đúng là quá sung sướng.” Tiếng ợ no nê của Hoa Hoa đã kích thích Bạch thần, cô quát lên: “Mau làm việc đi chứ.” Cô cứ tưởng hệ thống rất đáng yêu, nhưng giờ thì chẳng thấy đáng yêu chút nào!

Oa oa oa, Tiểu Bạch, cô hung dữ với tôi làm gì chứ?” Hoa Hoa làm nũng, tiếp tục lắc lư trong đầu Bạch Thần.

Bạch Thần: ...

Tôi còn muốn đánh cậu đây này! Hoa Hoa không giả vờ đáng yêu nữa, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tam Hoàng tử ở xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, năng lực nhận biết của hệ thống đã bao phủ một khu vực rộng lớn, sau đó phát hiện Tam Hoàng tử đang lập đội giết ma thú với mấy con em thể gia trong một góc rừng màu đỏ.

Mà phía bên kia, một con em thể gia đã bị thương sốt ruột nói: “Chẳng phải thấy bảo chỉ có ma thú cấp bốn trở xuống ư? Tại sao lại có cấp năm chứ?” Thực lực của ma thủ cũng được xác định theo công thức bình phương.

Ma thú cấp năm có thể nhẹ nhõm đè bẹp mấy chục con cấp bốn.

Tam Hoàng tử không hề lo sợ.

Gã cầm một thanh kiếm báu, chém về phía ma thú.

Ma thú dạ dày thịt béo, thanh kiếm chỉ có thể để lại một vệt nhỏ trên người nó, khiến nó chảy một giọt máu mà thôi.

Tam Hoàng tử đã dùng năm phần mười thực lực, không ngờ chỉ có thể làm rách chút da của nó.

Thật ra lúc này bọn họ đã đánh đến mức bủn rủn tay chân, năng lượng trong đan điền cạn sạch nhưng vẫn không thể tổn thương đến gốc rễ của ma thú.

Ma thú cũng rất tức giận, liên tục dùng chân sau để đạp kẻ địch.

Có một cậu bé né hơi chậm, bị ma thú đạp bay ra ngoài, phun một ngụm máu.

Cậu bé bị thương nhanh chóng uống một viên thuốc, lại đứng dậy, sẵn sàng chiến đấu với ma thú.

Sau đó, trừ Tam Hoàng tử ra, mấy con em thể gia khác đều bị thương với mức độ khác nhau.

Phía bên này, sau khi biết được phương hướng của Tam Hoàng tử, Bạch Thần vội vàng quay lại, chỉ vào con đường phía trước: “Ta nghĩ nếu đi theo đường này thì sẽ có thể giết được nhiều ma thú cấp thấp hơn.” Viên Y chán ghét cười khẩy: “Tại sao phải đi bên đó? Ta không đi đây.” Viên Vân tỏ ra hơi chần chừ, nhưng vẫn hỏi thăm với vẻ rất tôn trọng: “Bàn Nha, sao cậu lại cảm thấy thế?” Bạch Thần vuốt cái đầu to, sắp xếp lại lời nói: “Bởi vì...

bởi vì ta có linh cảm, nếu đi theo hướng này, không chừng có thể đứng nhất trường.” “Ô!” Viên Y hoàn toàn bị chọc cười: “Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì chứ? Có thể đứng nhất ư? Đội của chúng ta chỉ có ba người, còn có gánh nặng là ngươi, đội khác đều có năm người đấy.

Không xếp chót đã phải thắp hương cảm tạ rồi.

Nếu không vì ca ca của ta, ta sẽ không bao giờ cùng đội với ngươi đâu! Đồ ngu như lợn, hết ăn lại nằm, bây giờ còn dám tự quyết định nữa chứ.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương