Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 62: Nhật ký lột xác - giống tốt

/816
Trước Tiếp
Nói cách khác, loài người là kẻ ngoại lai.

Trước đây thế giới này chỉ có ma thú, không biết tại sao con người lại tiến vào.

Nhưng trong suốt mấy chục nghìn năm qua, luôn có người vô cùng cố chấp, muốn dùng sức của bản thân để gỡ bỏ vách ngăn thiên đạo rồi rời khỏi nơi đây.

Nhưng người có niềm tin bền bỉ này cứ như đang chơi trò tiếp sức, cứ mấy nghìn năm lại đổi một người.

Bởi vì ai cũng phải chết, cho dù tu luyện đến cấp bậc Thần Thánh, có thể sống năm nghìn năm đã là cao lắm rồi.

Bạch Thần xoa mặt, cảm thấy mình vừa nhận một củ khoai nóng bỏng tay.

Theo lời ông lão, ông đã chết được mười nghìn năm rồi, người nói chuyện với cô chỉ là linh hồn của ông mà thôi.

Có lẽ hơn mười nghìn năm trước, ông cũng là một nhân vật tài hoa hơn người, tín niệm cả đời của ông chính là gỡ bỏ vách ngăn đã phong tỏa đại lục này.

Chỉ tiếc rằng, tuy ông đã cố gắng cả đời nhưng vẫn không thể làm được điều đó.

Do chấp niệm quá sâu sắc, ông không thể tiến vào luân hồi, chỉ có thể ở lại hang động này để chờ người thay thế mình xuất hiện.

Trong cốt truyện, Tam Hoàng tử chính là người thay thế ông, còn sau cùng gã có gỡ bỏ vách ngăn hay không thì không biết.

Nhưng bây giờ cô đã cướp mất vận may của gã, nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này.

Ông lão cố gắng cả đời mà vẫn chẳng thể gỡ bỏ vách ngăn thiên đạo, cô thật sự có thể làm được ư? Bạch Thần lại chà xát khuôn mặt béo múp của mình, đến mức mặt mũi đỏ ửng lên.

Tại sao việc này lại khiến người ta điên đầu thế nhỉ? Cô không có chấp niệm gỡ bỏ vách ngăn thiên đạo, rõ ràng cô chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng nhỏ bé của Ban Nha thôi mà.

Hoa Hoa cũng rất phiền não, hình như việc nó dẫn ký chủ nhà mình đi tìm bàn tay vàng đã khiển độ khó của nhiệm vụ tăng lên.

Cấp bậc nhiệm vụ trên bảng thuộc tính đã đổi màu rồi đây này.

“Tiểu Bạch, tôi phải nói cho cô nghe một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?” Hoa Hoa hỏi.

“Tin tốt.” Bạch Thần trả lời không chút do dự.

“Tin tốt chính là, nếu hoàn thành nhiệm vụ mà NPC trong trò chơi giao cho, cô có thể nhận được rất nhiều lợi ích, chẳng hạn như công đức, lực tín ngưỡng, điểm kinh nghiệm, vân vân.” “Còn tin xấu thì sao?” Bạch Thần chẳng hề hưng phấn vì sắp đạt được thứ tốt, bởi cô không tự tin rằng mình có thể tu luyện đến cấp bậc cao nhất, sau đó gỡ bỏ vách ngăn thiên đạo.

Không chừng cô sẽ hóa thành năng lượng cho không gian.

Trở thành chất dinh dưỡng cho không gian.

“Tin xấu chính là, độ khó nhiệm vụ đã tăng lên.

Nhiệm vụ này vốn đơn giản, nhưng do NPC trong cốt truyện đã giao nhiệm vụ quan trọng cho cô, thế nên cô phải hoàn thành nó rồi mới có thể rời khỏi thế giới cốt truyện.

Xem như đây là nhiệm vụ phụ.”.

“Nói cách khác, cho dù tôi hoàn thành tâm nguyện của Bàn Nha thì vẫn chưa được, còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà ông lão giao cho đúng không?” Bạch Thần nghiêm mặt hỏi, không hề cảm thấy bất ngờ khi độ khó tăng lên.

Đương nhiên cô biết quy tắc của trò chơi rồi.

Hoa Hoa: “Đúng vậy, Tiểu Bạch, cố lên, chắc chắn chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Bạch Thần: “Nhưng mà bàn tay vàng đâu?” Hoa Hoa: “Chẳng phải ông lão đã ban cho cô thiên phú tu luyện cao nhất còn gì nữa?” Bạch Thần: “Không còn lợi ích gì nữa à? Chẳng hạn như công pháp thượng cổ, thần khí có thể mở trời rạch đất, hoặc là kỹ năng vô địch giúp tôi tung hoành ở bất cứ thế giới nào chẳng hạn.” “...

Hay là cô đổi hang núi khác, xem xem có thể nhận được hay không.” Hoa Hoa không nhịn được trợn trắng mắt.

Bạch Thần: “Được, hiểu rồi, tức là tôi phải ngây ngốc ở thế giới này mấy nghìn năm, chỉ được quay về không gian trò chơi sau khi gỡ bỏ vách ngăn thiên đạo.

Có lẽ cho dù tôi hoàn thành nhiệm vụ mà ông lão giao cho, quay về không gian thì đồ ăn cũng đã nguội cả rồi, người chơi mới cùng thời đều trở thành đại thần hết, có phải thế không?” Hoa Hoa: “...

Không biết!” Bạch Thần: “Quả nhiên là hệ thống vô dụng, cái gì cũng không biết.” Hoa Hoa: “...

Tôi đã từng được bầu là hệ thống xuất sắc mẫu mực đấy, cô đừng có suốt ngày bảo tôi vô dụng được không?” Bạch Thần: “Thật á? Hệ thống mẫu mực cơ à?”

Hoa Hoa: “Cô đừng hơi tí là nghi ngờ bản hệ thống được không, tôi nói cho cô biết, người chơi mới không thể đổi hệ thống đâu, cô muốn làm thế nào thì làm.” Sau khi nói xong câu đó, Hoa Hoa im lặng, tự mình liếm vết thương.

Ai mà ngờ sẽ như thế này chứ? Cho dù là hệ thống thì cũng không thể biết được những chuyện chưa xảy ra.

Ngay cả Hoa Hoa cũng chưa bao giờ làm một nhiệm vụ suốt mấy nghìn năm, cho dù là thế giới tu tiên thì cũng không thể ở lâu như vậy được.

Không gian có quy định, mỗi nhiệm vụ chỉ được mất nhiều nhất năm trăm năm, nhưng nó không thể nói cho Tiểu Bạch, vì quá nửa là cô sẽ tức giận.

Bạch Thần cũng đang an ủi bản thân.

Có lẽ sau khi sở hữu thiên phú tu luyện cao nhất, cô thật sự có thể tu luyện đến cấp bậc Thần Thánh, không chừng sẽ gỡ bỏ được vách ngăn thiên đạo.

Cũng chỉ mất hơi nhiều thời gian mà thôi, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông lão giao cho, cô vẫn có mấy nghìn năm để sống còn gì? Được rồi, ra ngoài trước đã.

Bạch Thần quyết định không xoắn xuýt với chuyện này nữa, chuẩn bị bò dậy.

Nhưng đúng lúc đứng dậy, cô bất ngờ phát hiện một cái hộp lớn chừng bàn tay đang lẳng lặng nằm dưới mông mình.

Rõ ràng vừa nãy không có mà! Chẳng lẽ do thịt của cô quá nhiều nên đã đè lên hộp mà không hề hay biết? Nhưng Bạch Thần có thể xác định và khẳng định rằng trước khi ngồi ở đây, cô không hề trông thấy cái hộp này.

Thôi được rồi, thế giới huyền ảo vốn kỳ quái lạ lùng, cho dù xuất hiện thứ gì thì cũng bình thường thôi.

Đúng lúc Bạch Thần chuẩn bị nhặt hộp lên, rốt cuộc Tam Hoàng tử và mấy con cháu thế gia cũng chạy đến.

Khi bọn họ bay vào, một luồng gió mạnh ập tới theo, có lẽ ai cũng cho rằng trong động có bảo bối nên muốn trở thành người đầu tiên.

Tốc độ tiến vào của đám người rất nhanh, sức gió khiến Bạch Thần ngã nhào, vừa khéo đè lên cái hộp nhỏ.

Bạch Thần ngã trên đất không dám cử động chút nào, tu vi của những đứa trẻ này đều cao hơn cô, cái hộp kia gần như là bàn tay vàng duy nhất mà cô nhìn thấy sau khi vào động, không thể để bọn họ phát hiện được.

“Tam Hoàng tử, theo như lời ngài thì nơi này có bảo bối ư?” Con cháu thế gia nào đó nịnh nọt hỏi.

Sau khi tiến vào hang động, các công tử thể gia phát hiện chỗ này trống huơ trống hoác, vách động vô cùng nhẵn bóng.

Bọn họ nhìn quanh nhưng không thấy bảo bối gì, ai cũng tỏ ra rất thất vọng.

“Thử tìm xem sao, chắc hẳn nơi đây là chỗ mà đại năng nào đó từng ở, có lẽ sẽ tìm được bảo bối.” Người nói chuyện chính là Tam Hoàng tử.

Hiện giờ Tam Hoàng tử đã mười lăm tuổi, trông rất ra dáng người lớn, lại có giống tốt như dòng máu hoàng gia, quả là khí thế hiên ngang, tuấn tú phi phàm.

Cho dù gã đứng đầu, người hay cảnh vật ở đó đều sẽ làm nền cho gã, khí thế mạnh mẽ tự tản ra, khiến không ai dám khinh thường.

Nhưng không ngờ Bàn Nha lại vớ được Hoàng tử như vậy, Bạch Thần thật sự không hiểu nổi chuyện này.

ở thủ đô nước Thiên Minh, Bé Mập nhà họ Tử cũng có chút tiếng tăm, béo đến mức nổi tiếng.

Do thú triều vẫn luôn quấy rối, nên ngay cả người không thể tu luyện cũng sẽ học một số võ công giúp cơ thể khỏe mạnh.

Người như Ban Nha đúng là ít càng thêm ít.

Nếu Hoàng thượng đã muốn thông gia với nhà họ Tử, có lẽ ông ta cũng biết về Bé Mập của nhà này.

Rốt cuộc ông ta nghĩ gì vậy nhỉ? Không ngờ lại chỉ định hôn sự, để con trai xuất sắc của mình cưới Bàn Nha bình thường như thế.

Chẳng lẽ Tam Hoàng tử không phải con ruột của ông ta? Trong lúc Bạch Thần đang không ngừng suy đoán “dụng ý sâu xa” của Thánh thượng đương thời, mông của cô bỗng bị người ta đạp một phát.

“A, Tam Hoàng tử, ở đây có thứ gì mềm nhũn này.” Bạch Thần: ...

Dám đạp mông bà! Cẩn thận bà đây dùng cân nặng đè chết mi! Không đúng, thế này thì quái thật! Sao bây giờ cứ hơi tí là cô lại muốn dùng cân nặng để đè chết người ta nhỉ! Con cháu thế gia nào đó tiếp tục đạp một phát: “Đây...

đây là thứ gì nhỉ? Đống gì mà lớn như vậy?” Bạch Thần không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ê huynh đệ, rút cái chân chó của ngươi lại đi, người đang đạp lên người khác đấy.” Con cháu thế gia nào đó bị giọng của Bạch Thần dọa sợ, bèn lui về sau mấy bước: “Là...

là người hả?” Con cháu thế gia vừa bị dọa sợ huơ huơ dạ minh châu, rốt cuộc cũng thấy rõ dáng vẻ của người đang nằm trên đất: “Bàn Nha? Sao ngươi lại ở đây?” Bạch Thần tiếp tục nằm bò ra đất: “Cái động này cũng chẳng phải nhà của ngươi, tại sao ta không thể ở đây chứ?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương