Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 63: Nhật ký lột xác - khóc lóc bỏ chạy

/816
Trước Tiếp
Giọng của Ban Nha không hề ăn nhập với nhan sắc của cô, giọng nói trong veo như nước suối, còn dáng vẻ thì chẳng khác gì tê giác trong bùn.

Đương nhiên cách ví von này hơi quá.

Nhưng trong mắt Tam Hoàng tử, có lẽ Bàn Nha ngay cả tê giác cũng không bằng.

Tam Hoàng tử khựng lại, nhíu mày, nàng ta vào đây kiểu gì vậy? Vào từ khi nào? Chẳng lẽ bảo bối trong động đều bị nàng ta nhặt hết sao? Tam Hoàng tử thoáng có cảm giác, dường như một thứ quan trọng vừa lướt qua gã.

Con cháu thế gia nào đó vội vàng tránh xa Bạch Thần: “Tam Hoàng tử, Vương phi tương lai của ngài đang nằm đây này.” Tam Hoàng tử cắn răng, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, chậm rãi bước đến rồi đúng cách đó một mét.

Mỗi khi nghe thấy mấy chữ Vương phi tương lai, gã đều có cảm giác bị người khác bôi nhọ.

Nhưng lực lượng bây giờ của gã vẫn rất nhỏ yếu, đành phải nhẫn nhịn vậy.

Cho dù phụ hoàng sắp đặt chuyện gì, gã cũng phải chịu đựng, ngay cả khi ông ta bảo gã cưới một con ma thú, gã vẫn phải cưới mà thôi.

Huống hồ kẻ gã cưới vẫn là người.

Nếu muốn sống sót, yên ổn lớn lên rồi đánh trả từ bước đường cùng, bây giờ gã phải nhẫn nhịn.

Trong mắt Tam Hoàng tử xuất hiện vẻ dứt khoát.

“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Tam Hoàng tử nhíu mày, ánh mắt thâm thúy lạnh như băng, dáng người cao lớn cách Bạch Thần hơn một mét.

Quả là cao quý khác thường, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi tiến vào thế giới, đây là lần đầu tiên Bạch Thần gặp Tam Hoàng tử, nhưng lại theo cách này đây.

Cô đang nằm sấp, còn người ta thì vênh váo đứng kia.

Thực lực quyết định tất cả.

“Thưa Tam Hoàng tử điện hạ, ta thấy nơi này khá mát mẻ nên vào trong bóng mát một lúc.” Mặc dù trong lòng Bạch Thần đã sợ hãi muốn chết, nhưng vẫn không hề tỏ ra căng thẳng.

Cô vừa nói vừa cầm cái hộp nhỏ, sau đó bỏ vào nhẫn chứa đồ.

Tuy Ban Nha không được nhà họ Tử coi trọng, nhưng đời sống vật chất vẫn tốt hơn trẻ con nhà bình thường một chút.

Trẻ con nhà bình thường dùng túi chứa đồ, còn hầu hết trẻ con nhà họ Tử đều có một cái nhẫn chứa đồ trong tay.

Tam Hoàng tử nhíu chặt mày hơn, dường như có thể kẹp chết một con muỗi, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Ngươi thật sự chỉ vào để hóng mát? Bây giờ cũng chẳng phải mùa hè, thời tiết có nóng mấy đâu.” Sau khi cất kỹ cái hộp nhỏ, rốt cuộc Bạch Thần cũng bò dậy,ra sức phủi bụi đất trên người, động tác trông vô cùng khiếm nhã.

Đã thế còn bẩn thỉu nữa chứ, Tam Hoàng tử lại cảm thấy buồn nôn.

“Người mập đều sợ nóng mà, hơn nữa tôi vẫn luôn chạy trong rừng, do đó càng nóng hơn.

Bây giờ cuối cùng cũng mát mẻ rồi, tôi nên ra ngoài thôi.” Bạch Thần vừa nói vừa đi ra ngoài, nhỡ Tam Hoàng tử nghĩ đến việc khám người thì phiền to.

Hoặc nếu gã nghi ngờ cô đạt được thứ tốt rồi giết người cướp của thì càng xong đời, ai bảo bây giờ cô vẫn là kẻ yếu chứ? Trước khi chưa có thực lực, tốt nhất nên cách xa những nhân tố nguy hiểm này.

“Đứng lại.” Tam Hoàng tử lạnh lùng nói: “Sau khi vào động, ngươi có thấy thứ gì không?” Bạch Thần thót tim, nhưng khi quay người lại thì đã biến thành một đóa hoa si, ánh mắt lấp lánh, giọng nói cũng trở nên vô cùng ỏn ẻn: “Tam Hoàng tử, sau khi vào động, ta trông thấy rất nhiều thứ nha! Chẳng hạn như hang núi mỹ lệ này, măng đá, thạch nhũ trên đỉnh động, nước suối trong suốt thấy đáy, cuối cùng chính là nhìn thấy Tam Hoàng tử ngài - phu quân tương lai của ta!” Giọng Bạch Thần ngày càng nhỏ.

Khi nói đến Tam Hoàng tử, dường như cô đã thẹn thùng đến cực điểm, cơ thể mập mạp uốn éo qua lại.

Tam Hoàng tử nghe mà mí mắt giật giật, lùi ra sau mấy bước, lại cảm thấy kinh tởm.

Trước đây, khi nhìn thấy gã, Ban Nha chỉ đỏ mặt cúi đầu ở phía xa, muốn nhìn nhưng không dám nhìn, nào ngờ hôm nay nàng ta lại dám trắng trợn tỏ tình cơ đấy.

Quả là...

quả là quá ghê tởm.

Những công tử thế gia đang lần mò mọi chỗ trên vách động đều ngừng tay, nhìn hai người với vẻ hài hước.

Thậm chí có người còn mím môi cười trộm, hình như Tam Hoàng tử lạnh lùng kiêu ngạo vừa bị Vương phi mập của gã trêu ghẹo kìa! “Tam Hoàng tử, mọi người cũng vào hóng mát à? Hay là cho ta đi theo ngài được không? Thật ra ta cũng rất có sức chiến đấu, chắc chắn sẽ không cản trở ngài đâu, thật đấy.” Bạch Thần tràn trề hy vọng mà nhìn chằm chằm Tam Hoàng tử, thậm chí còn hồn nhiên so nắm tay với gã.

Tam Hoàng tử xoa trán, tưởng tượng đến cảnh một kẻ xấu xí mập mạp theo sau gã, đúng là không thể chịu đựng nổi.

“Cút!” Cuối cùng Tam Hoàng tử cũng phun ra chữ này.

Trong mắt Tam Hoàng tử, Bàn Nha luôn thành thật vụng về sẽ không biết nói dối, chắc nàng ta chẳng nhặt được bảo bối gì.

Thế nên hắn không muốn Bàn Nha đứng cạnh gây chướng mắt.

Cái hang này rộng lớn như thế, cứ tìm kỹ xem sao, kiểu gì cũng sẽ phát hiện thứ tốt.

Sau khi nói xong chữ cút, Tam Hoàng tử quay người đi sang chỗ khác.

“A! Tam...

Tam Hoàng tử...

Hu hu hu!” Dường như Bạch Thần đã phải chịu tổn thương rất lớn, bèn quay người, ôm mặt chạy như điên.

Bạch Thần rảo bước, chỉ sợ Tam Hoàng tử nghĩ lại rồi đuổi theo lục soát người mình.

Cũng may khi cô chạy ra khỏi động, đám người Tam Hoàng tử vẫn không đuổi theo, có lẽ đang tiếp tục tìm bảo bối trong đó.

Sau khi thò đầu ra khỏi hang, Bạch Thần trông thấy Viên Vân đang xử lý xác ma thú, còn Viên Y thì ngồi xổm bên cạnh, bĩu môi nói chuyện.

“Ca, rõ ràng Ma Lưu Câu cấp năm này do huynh giết, thế mà ma tỉnh lại về tay Dư công tử, đúng là chẳng công bằng chút nào.

Nếu Tam Hoàng tử cầm thì không sao, nhưng Dư công tử là cái thá gì chứ? Không ngờ y có thể nhận được ma tinh cấp năm.” Viên Vân cầm một thanh trường đao, tiến hành mổ xẻ ma thú cao như ngọn núi nhỏ.

Cậu cắt thịt thành từng khối vuông đều đặn rồi cất vào túi chứa đồ, không thèm quan tâm đến những lời lải nhải của em gái.

“Ca à, huynh nói chuyện đi chứ!” Lúc này Viên Vân mới liếc nhìn em gái: “Bọn họ phát hiện ra con ma thú này đầu tiên, chúng ta có thể nhận được thịt ma thú đã là tốt lắm rồi, Đừng tham lam như vậy được không?” “Nhưng...

nhưng mà...

Huynh biết một viên ma tinh cấp năm trị giá bao nhiêu tiền không? Hiện giờ cơ thể của mẹ ngày càng yếu, nếu có viên ma tinh đó, chẳng phải sẽ đủ mấy năm tiền thuốc cho mẹ à?” Viên Y nói rồi rơi nước mắt.

Trong mắt cô ta, rõ ràng ma thú cấp năm này là do anh mình giết, tại sao ma tinh lại bị người khác lấy đi chứ.

Chẳng lẽ nhà họ Dư còn thiếu chút tiền này ư? Viên Vân lắc đầu, tỏ ra rất bất đắc dĩ, nhưng đúng lúc cậu định an ủi em gái, vừa khéo trông thấy Bạch Thần đang bị kẹt nửa người ở cửa hàng, đỏ mặt tía tai, gắng sức ra ngoài, “Bàn Nha, rốt cuộc cô cũng xuất hiện rồi, có trông thấy nhóm Tam Hoàng tử không?” Viên Vân quên luôn chuyện an ủi em gái, vội vàng bay đến tóm lấy tay Bạch Thần, muốn kéo cô ra ngoài.

Nhưng cậu lại sợ làm cô bị thương nên không dám kéo mạnh.

Bạch Thần lại cảm thấy xấu hổ muốn chết, người mập khó làm quá đi thôi! Nửa người dưới lại bị kẹt rồi.

“Bàn Nha, đừng căng thẳng, trước hết hít sâu rồi thở ra, đến khi nhả hơi thì chậm rãi dùng sức.” Viên Vân giữ hai tay Bạch Thần, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng, dường như còn căng thẳng hơn cả cô.

Viên Y đứng cạnh trợn trắng mắt, tại sao anh trai vô cùng xuất sắc của cô ta lại đối xử tốt với Ban Nha như vậy? Hình như còn tốt hơn cả với em gái này đấy.

Khuôn mặt mo của Bạch Thản ứng hồng, quên đi sự xấu hổ, chợt cảm thấy ngọt ngào trong lòng, có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Chắc chắn đây là cảm xúc của Ban Nha, Bạch Thần nghĩ thế.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương