Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 69: Nhật ký lột xác - nhẹ tựa lông hồng

/816
Trước Tiếp
Rất nhiều học sinh nữ đều mong được nhìn thấy hình ảnh Tam Hoàng tử đạp bay Bàn Nha, bởi vì với tu vi của Tam Hoàng tử, chắc chắn Bàn Nha sẽ bị một cước của gã sút khỏi học viện.

Khuôn mặt của Tam Hoàng tử chuyển sang màu gan heo, lùi lại mấy bước theo bản năng, trên mặt tràn ngập vẻ chán ghét.

Gã lại phun ra một chữ “cút”, cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.

Bạch Thần bị đả kích mạnh, tỏ ra tổn thương, ai oán nhìn Tam Hoàng tử rồi che mặt khóc, cơ thể mập mạp lắc lư chạy đi với vẻ đau lòng gần chết.

Tam Hoàng tử nhìn bóng lưng khôi hài của Bạch Thần với vẻ dở khóc dở cười, da mặt co giật, tỏ ra hơi do dự.

Rốt cuộc Ban Nha có lấy được thứ tốt trong động hay không? Trông dáng vẻ của nàng ta, hình như không đạt được gì.

Nhưng gã lại có cảm giác, lẽ ra mình phải nhận được cơ duyên lớn trong động, sau đó bước từng bước đến đỉnh cao mới đúng.

Không được, ngày mai phải đến rừng Hồng Sam xem sao.

Hang núi kia rộng như vậy, không chừng là do gã chưa tìm đúng chỗ.

Hoặc là tìm cơ hội để lục soát người Bàn Nha cũng được, nhỡ đâu kẻ ngu ngốc như nàng ta nhặt được bảo bối mà không biết thì sao.

Nhưng nếu tự lục soát thì kinh tởm thật đấy, còn nếu để ám vệ hay thuộc hạ làm thì gã lại không quá yên tâm.

Suy cho cùng, không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của kỳ ngộ, huống hồ hình như người bên cạnh gã cũng chẳng đáng tin.

Không chừng ai cũng là người của anh cả.

Tam Hoàng tử vừa nghĩ, vừa rầu rĩ đi về phía quảng trường.

Mấy chục nghìn học sinh của học viện đều đến quảng trường.

Tuy không tham gia vào đợt rèn luyện này, nhưng một số trẻ con lớp dưới vẫn được sắp xếp đến đây, cùng tham gia đại hội chia sẻ.

Đương nhiên mục đích của việc này là giúp học sinh lớp dưới có thêm kiến thức.

Sau khi các học sinh lớp dưới đứng ngay ngắn, thầy giáo trên bục bắt đầu đọc một số lời cổ vũ cho khóa trước của học viện.

Nào là vô cùng vui mừng trước tinh thần dũng cảm, tinh thần hợp tác đoàn đội của các học sinh, rồi nhắc lại tầm quan trọng của đợt rèn luyện này.

Đương nhiên thầy giáo sẽ nhắc đến vấn đề an toàn của học sinh, nêu ra những nơi mà nhiều ma thú thích lui tới và các khu vực cấm, yêu cầu bọn họ tuyệt đối không được đi vào.

Sau đó, ông đưa ra ví dụ sống là hai con cháu thế gia, sự hy sinh của bọn họ không đáng chút nào.

Trẻ con ở đây đều được giáo dục như vậy, nếu chết trên chiến trường khi thú triều ập tới, vậy anh chính là anh hùng, người nhà của anh cũng được bồi thường thỏa đáng sau khi anh chết.

Nhưng nếu chết vì rèn luyện kiểu này, hoàn toàn chính là hy sinh vô ích, cái chết nhẹ tựa lông hồng, chẳng có giá trị gì cả.

Thầy giáo có tài ăn nói rất tốt nào đó làm một tràng, mất khoảng một tiếng.

Các học sinh nửa vui nửa buồn, phần lớn bọn trẻ đều khẽ bàn luận về chuyện của hai con cháu thế gia, chỉ có mấy đứa ở hàng đầu là không dám mất tập trung.

Có lẽ bọn trẻ phía sau đều không nghe lọt tại những gì thầy giáo nói.

Một loạt thầy giáo đang ngồi trên bục giảng đều nghiêm túc chưa từng có, dường như đại hội chia sẻ đã biến thành đại hội truy điệu.

Hai đứa trẻ đã chết đều có thiên phú không tồi, đây cũng là một loại tổn thất với học viện, với nước Thiên Minh.

Hơn nữa, thầy giáo dẫn đội cũng có lỗi không làm tròn bổn phận.

Khó khăn lắm mới đến lúc các thầy giáo thao thao bất tuyệt xong, cuối cùng cũng tới khâu chia sẻ.

Đội trưởng của từng đội sẽ lên bục, đưa ma tinh mà mình kiếm được trong rừng rậm ma thú cho nhân viên thống kê, rồi đăng ký để so sánh số lượng và thứ hạng.

Không hề bất ngờ khi đội do Viên Vân dẫn dắt xếp chót, vì bọn họ chỉ giao tổng cộng năm viên mà thôi.

Thật ra trên đường đi, đương nhiên bọn họ không chỉ đánh năm con ma thú, nhưng dưới tình huống chẳng có hy vọng tranh giành mười vị trí đầu, không nhất thiết phải nộp hết lên.

Viên Vân nghĩ như vậy, Bạch Thần cũng nghĩ như thế.

Viên Y bĩu môi ồn ào một trận, trách Bàn Nha cản trở bọn họ nên mới xếp hạng chót.

Theo Bạch Thần, Viên Y chính là một đứa trẻ được anh trai bảo vệ quá mức, đến nỗi trở nên ngu ngốc.

Nể mặt anh cô ta, cô cũng chẳng thèm so đo với con nhóc này.

Sau khi đại hội kết thúc, có hai ngày để sửa sang.

Bạch Thần thu dọn đơn giản, định về nhà họ Tử xem sao.

Tại sao Bàn Nha lại được gả cho Tam Hoàng tử xuất sắc như thế nhỉ, đúng là chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, vừa nhìn đã thấy là một CP vô cùng lệch pha rồi.

Nhưng Hoàng thượng lại giả vờ không nhìn thấy, nhà họ Tử cũng tương tự.

Bàn Nha vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp được gả cho soái ca, cho rằng đây chính là hạnh phúc.

Sao cô biết được sau khi cưới gã, bản thân sẽ mất đi tự do, sống những ngày mịt mù tăm tối, còn thảm hơn lúc ở nhà họ Tử gấp mười lần.

Chỗ nào của chuyện này cũng quái dị, tựa như được che phủ bởi một lớp vải mỏng.

Nếu không biết rõ thì sao có thể nghĩ ra cách hủy hôn ước chứ? Yêu cầu của Ban Nha là, nhất định không được cưới Tam Hoàng tử luôn xem thường mình! Nhưng lệnh vua khó trái, nếu Hoàng thượng cứ muốn Bàn Nha gả cho Tam Hoàng tử, sao cô có thể khiến ông ta thu hồi mệnh lệnh đã ban đây? Quân vô hí ngôn không phải câu nói đùa, Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, có lý nào lại tùy ý thu hồi chứ.

Nhà họ Tử cách học viện mấy chục dặm đường, nếu là người bình thường thì phải đi mất cả ngày.

Nhưng nếu bạn trẻ ở đây cách học viện không quá xa thì đều chạy đến, tu vi càng cao thì càng không bị trọng lực ảnh hưởng, còn nhanh hơn cả thiên lý mã.

Còn nếu quá xa thì sẽ có xe do Ma Lưu Câu đã được thuần dưỡng kéo, gọi tắt là Lưu Câu Trì.

Ma Lưu Câu trưởng thành vô cùng cao lớn, từ cấp hai đến cấp năm không giống nhau, chỉ có điều, bình thường những con được thuần dưỡng đều là cấp hai hết.

Con bị Viên Vân giết là Ma Lưu Câu cấp năm, được xem như loại nổi bật trong số đó.

Cho đến bây giờ, Bạch Thần vẫn chưa rõ tại sao nó không chạy trốn khi có người giết mình.

Dường như nó đã thể phải bảo vệ ông lão trong động, Ma Lưu Câu nổi tiếng nhờ tốc độ, nên mọi người dùng nó để thay thế đôi chân, không thể tốt hơn nữa.

Còn những nhà giàu thì có phương tiện bay, trẻ con được coi trọng của nhà họ Tử đều sở hữu cái này.

Đương nhiên Bàn Nha không có thứ đồ xa xỉ ấy.

Cô bé không có bạn bè ở học viện, ngày nào tan học cũng một mình đi về nhà, thậm chí có vài học sinh còn chắn đường cô rồi tiến hành chế nhạo, sỉ nhục.

Tu vi của Ban Nha rất thấp, không thể chạy nhanh như những đứa trẻ khác.

Cô bé bị sỉ nhục đến mức bật khóc, muốn chạy nhưng lại không thể chạy nhanh hơn người ta.

Ai, nghĩ thôi đã thấy chua xót rồi! Đứa trẻ đáng thương.

Khi đi đến cổng trường, Bạch Thần vẫn hơi thấp thỏm.

Cô không sợ bị những đứa trẻ nghịch ngợm kia cản đường, chỉ sợ Tam Hoàng tử cản đường thôi.

Bây giờ cô hoàn toàn rơi vào thế yếu, nhà họ Tử không hỗ trợ, thực lực thấp đến đáng thương, ngay cả hệ thống cũng thuộc cấp thấp nhất, chẳng thể tăng thêm sức mạnh cho cô, để cô chạy nhanh hơn một chút.

Bạch Thần nhớ lại ánh mắt không cam lòng vừa nãy của Tam Hoàng tử, dám chắc rằng đường về nhà sẽ không yên ổn.

Các học sinh đều tám năm tụm ba về nhà.

Bạch Thần đứng ở cổng trường, nhìn mây trắng trên bầu trời, cắn răng, nguyền rủa nhiệm vụ khiến người ta phát điên này.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương