Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 75: Nhật ký lột xác - mẹ cả xinh đẹp

/816
Trước Tiếp
Bên cạnh chiếc bàn vuông bằng gỗ tử đàn là một lò xông đang tỏa hương thơm nhàn nhạt, từng sợi khói bay ra khỏi lò xông.

Nơi Du thị ở không có trong trí nhớ của Ban Nha, bởi vì cô chưa bao giờ tới đây.

Không cần phải bàn đến sự xa hoa và khí thể ở đây, nhưng điều khiến Bạch Thần kinh ngạc nhất chính là nhan sắc của Dư thị, há có thể dùng mỗi chữ đẹp để hình dung.

Quả là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành.

Nghe nói bà đã kẹt ở cấp bậc Linh Tịch rất nhiều năm, luôn muốn vượt qua lằn ranh kia, nhưng vẫn không làm nổi.

Có lẽ là do tâm cảnh của Dư thị, sự phản bội của chồng đã tác động mạnh đến bà.

Không biết bao nhiêu người hâm mộ cuộc hôn nhân năm đó của bà! Rốt cuộc vẫn không chịu nổi thử thách của thời gian, sau cùng bằng mặt mà không bằng lòng.

Chỉ cần vượt qua lằn ranh đó, bà sẽ có thêm mấy trăm năm tuổi thọ, hơn nữa còn có thể lượn vòng trên bầu trời một cách nổi bật.

Đây là chuyện mà phần lớn người tu luyện tha thiết mơ ước.

Nhưng càng nóng vội thì càng khó vượt qua.

Khi tu vi tăng lên, độ khó của việc tu luyện cũng ngày càng lớn, còn cần nhiều năng lượng hơn.

Ở giữa Linh Tịch và Linh Không là một cái hổ lớn, khiến rất nhiều người không thể vượt qua.

Rõ ràng một số người đã sớm tu luyện tới Linh Tịch đại viên mãn, nhưng đến hết đời vẫn không thể bước qua lằn ranh kia, cuối cùng chết trong tiếc nuối.

Do sự hạn chế về tu vi, ở khóe mắt của Dự thị vô cùng xinh đẹp đã xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ xíu.

Còn ông Tử vẫn mang dáng vẻ thanh niên do đã sớm tiến vào cấp bậc Linh Không.

Vừa so sánh với nhau, khoảng cách tâm lý của Dư thị lại càng lớn.

Hơn nữa, ông Tử lăng nhăng cứ liên tục cưới vợ bé, khiến bà tức giận không thôi, tâm trạng rất tồi tệ.

Nếu không có tâm cảnh bình thản thì càng khó đột phá.

Đương nhiên Bạch Thần cũng có hiểu biết nhất định về chuyện này, nên đã mang theo thế mạnh của mình.

Bạch Thần đã tìm hiểu trong cốt truyện, cũng hơi hiểu về thái độ làm người Dự thị.

Tuy bà là nữ chủ nhân của gia tộc, nhưng lại không thích vòng vo, cũng không thích đầu đá với đám vợ bé, là một người phụ nữ thẳng thắn.

Nếu có người khiến bà tức giận, bà sẽ giải quyết bằng vũ lực.

Nhưng tâm địa của bà cũng không tính là xấu.

Sau khi trở thành thiếp của ông Tử, tuy mẹ Ban Nha bị xúc phạm, nhưng chưa bao giờ bị Dư thị ức hiếp.

Một là bà chẳng thèm, hai là bà không quen vô cớ ức hiếp kẻ yếu.

Bình thường, chỉ khi người khác gây sự với bà, bà mới mạnh mẽ xử lý đối phương.

Theo Bạch Thần, nếu qua lại với một người phụ nữ như vậy thì càng bớt lo.

Trong trí nhớ của Ban Nha, mẹ cả Dư thị chỉ là một khái niệm mơ hồ, cô bé không nhớ rõ dáng vẻ cụ thể của bà cho lắm.

Bởi vì suốt mười mấy năm qua, Dư thị rất ít khi ra ngoài, vẫn luôn tu luyện trong phòng.

Bà mặc cho Hoa thị làm mưa làm gió ở nhà họ Tử, không thèm quan tâm, chỉ hy vọng mình mau chóng vượt qua lằn ranh kia, có lợi thế để oai phong lẫm liệt ở nhà họ Tử.

Thế nên, hiểu biết về bà của Ban Nha đều đến từ lời nói của người hầu.

Biết người, biết mặt, không biết lòng, đương nhiên Bạch Thần cũng sẽ đề phòng.

Khi nhìn thấy Dư thị lần đầu tiên, Bạch Thần bắt đầu kêu oan thay bà.

Người cha cặn bã đúng là quá tham lam, rõ ràng có vợ đẹp như tiên nữ, thể mà vẫn liên tục nạp thiếp.

Không ngờ loại người này lại được bên ngoài tôn trọng, hơn nữa được tâng bốc là đàn ông tốt mẫu mực.

Xinh đẹp thế này mà lại phải cưới một tên đàn ông rác rưởi sáng ba chiều bốn, đúng là quá đáng tiếc! “Mẫu thân!” Bạch Thần ngoan ngoãn quỳ gối thỉnh an.

Đây là quy tắc khi con gái thứ gặp mẹ cả.

Lúc này Dư thị mới chậm rãi mở mắt: “Ngồi đi.” Sau khi đứng dậy, Bạch Thần nghiêm chỉnh ngồi xuống, sau đó hơi cúi đầu.

“Nói đi, có chuyện gì?” Dư thị chưa bao giờ chú ý đến cô bé trắc trở nhất nhà họ Tử.

Sao đứa trẻ luôn vâng vâng dạ dạ này lại dám đến gặp bà nhỉ, khi nhìn thấy bà, những đứa khác đều như chuột gặp mèo cơ mà.

Thật ra bà cũng hơi tò mò về mục đích tìm mình của đứa trẻ này.

Nghe người hầu nói, cô bé có lễ vật muốn tặng bà.

Rốt cuộc là lễ vật gì nhỉ? Những thứ bình thường không thể lọt vào mắt bà.

Những năm gần đây, con cái của Tử Vân Kỳ đều nịnh nọt Hoa thị, bởi vì Hoa thị ân cần, xinh đẹp và thiện lương, đứa trẻ nào cũng thích.

Tại sao đứa trẻ tầm thường nhất nhà họ Tử lại nghĩ đến việc tìm mình, mà không phải Hoa thị chứ.

Bạch Thần nhìn qua người hầu trong phòng.

Dư thị lập tức hiểu ý của Bạch Thần, càng thêm tò mò về lễ vật mà đứa trẻ này nhắc đến.

“Tất cả các ngươi lui xuống đi.” Dư thị ra hiệu với người hầu trong phòng.

“Vâng.” Đám người hầu nối nhau ra ngoài.

Lúc này, Bạch Thần mới lấy cái hộp nhỏ ra khỏi nhẫn chứa đồ, sau đó đặt lên chiếc bàn dài bằng gỗ mun trước mặt Dư thị.

Dư thị nhíu mày, ngón tay trắng muốt như ngọc cẩm hộp vuông lên để quan sát.

Trông nó chẳng có gì đặc biệt, giống như một cái hộp đựng trang sức, hơn nữa còn là loại kém chất lượng.

“Trong đợt rèn luyện của học viện, con tình cờ tiến vào một hang núi, sau đó nhặt được cái hộp này, chắc là đồ vô chủ.

Con đã kiểm tra qua, hình như đây là một không gian, hay là mẫu thân nhìn xem sao.” Bạch Thần tỏ ra ngoan ngoãn, cho dù nhặt được thứ tốt cũng không giấu làm của riêng, mà giao cho cha mẹ.

Trong không gian chỉ còn gần nửa sot ma tinh được đặt ở một góc.

Đương nhiên quyển truyện ký kia không còn ở bên trong nữa.

Còn lại hơn nửa đan dược.

Chắc những ma tinh này đủ để lay động Dư thị rồi.

Bởi vì tất cả đều là cấp cao, hơn nữa còn có mấy viên ma tinh vương.

Có lẽ đan dược cực phẩm hỗ trợ đột phá Linh Không và Trú Nhan đan trong đó cũng là thứ mà Dư thị rất cần.

Mặc dù người tu luyện lâu già, nhưng vẫn không chịu nổi thử thách của năm tháng.

Nếu tu vi không thể tăng kịp thời, cơ thể sẽ lão hóa, cuối cùng cát bụi cũng trở về với cát bụi.

Trước khi thực lực của cô tăng lên, có vẻ việc đưa thứ mình “lấy được” cho nữ chủ nhân gia tộc càng thỏa đáng hơn một chút.

Quả nhiên, sau khi đưa một tia thần thức vào, sắc mặt của Dư thị liền thay đổi.

“Đây là...” “Đây chính là thứ mà con nhặt được trong hang núi.” Bạch Thần tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn và trung thực.

“Khi con nhặt được thứ này, có ai khác đi theo không?” Sau khi kinh ngạc, gương mặt của Dư thị tràn ngập vẻ mừng rỡ, bởi vì bà đã thấy thứ mình cần nhất.

Bạch Thần thành thật trả lời: “Ban đầu con đi một mình vào, nên khi nhặt được đồ, bên cạnh không có ai.

Nhưng sau khi con vào hang núi, Tam Hoàng tử và mấy con cháu thể gia cũng tiến vào, ngài ấy còn hỏi con có nhặt được gì không, bảo con đưa ra.

Con có ngu mới đưa! Nến đương nhiên con đáp là không có gì rồi.

Sau đó bọn họ liên tục tìm tòi trong động, hy vọng có thể lấy được bảo bối gì đó.

Khi quay về khu tập trung vào buổi chiều, bọn họ về quá muộn, gặp phải ma thú cấp cao.

Sau đó, Dư công tử và Tề công tử bị...

bị ma thú ăn mất.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương