Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 79: Nhật ký lột xác - bí mật về tuổi thọ

/816
Trước Tiếp
Nếu có điện thoại thì tốt rồi.

“Viên Vân, cậu có nhà không?” Bạch Thần lại gõ cửa.

“Bàn Nha?” Dường như Viên Vân bên trong hơi chần chừ, có chút không thể tin nổi là Bàn Nha tới: “Sao cậu lại tới đây? Cậu cứ mở cửa đi, không khóa đâu.” “Ừ.” Khi đẩy cửa vào, Bạch Thần nhìn thấy Viên Vân đang bận rộn ở sân.

Cậu đang xử lý từng khối thịt đã đạt được trong đợt rèn luyện, sau đó gói kín để giữ gìn, động tác vô cùng thành thạo lão luyện, chẳng khác gì người trưởng thành đã làm việc này trong thời gian dài.

Trông thấy Viên Vân như vậy, Bạch Thần không nhịn được chua xót, trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà! Một đứa trẻ mười hai tuổi lại làm việc lưu loát hơn cả người lớn, chắc đây là kết quả của sự rèn luyện trong thời gian dài rồi? “Cha cậu đâu? Sao cậu lại phải làm những việc này?” Bạch Thần không nhịn được hỏi.

Lẽ ra thiếu niên thiên tài như Viên Vân phải dùng rất nhiều thời gian để tu luyện, chứ không phải là tốn hết vào việc làm thịt muối.

Có lẽ, một phần thịt muối trên bàn ăn nhà họ Tử cũng do đôi tay non nớt của Viên Vân làm ra.

Lúc này Viên Vân mới ngẩng đầu nhìn Bạch Thần: “Cha có việc, cậu tự tìm chỗ ngồi đi.” Mấy giây sau cậu lại hỏi: “Cậu có việc gì à?” “Ừm, có việc.” Giọng của Bạch Thần hơi nghẹn ngào, chắc chắn đây là cảm xúc của Bàn Nha: “Cậu...

sau này nên tu luyện nhiều hơn, chứ không cần làm những việc này.

Lẽ ra những việc này phải do người lớn làm

mới đúng! Còn cậu thì trở thành cường giả vẻ vang.” Bạch Thần khịt mũi, rưng rưng nước mặt.

Không biết phải làm sao, ngay cả cảm xúc cũng không kìm nén được, đây nhất định là cảm xúc của Ban Nha, Bạch Thần nghĩ như thế.

Viên Vận hơi choáng váng, có chuyện gì vậy! Sao lại khóc rồi?

Nhưng cậu lại nghĩ tuy Ban Nha tự ti và yếu đuối, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu thư của gia tộc lớn, đương nhiên chưa bao giờ nhìn thấy trẻ con làm việc.

Trẻ con nhà nghèo đều phải làm việc, Viên Vân cũng đã quen rồi.

Cậu chỉ có thể tu luyện vào ban đêm mà thôi.

Những năm gần đây, Viên Vận gần như không ngủ.

Sáng sớm đi học, buổi chiều về nhà làm việc đến khuya, sau đó tu luyện tới sáng sớm, cứ lặp lại như thế.

Cậu chỉ mong mình lớn lên, có năng lực để thoát khỏi cảnh khốn khó này.

“Muội muội của cậu đâu? Sao nó không giúp cậu làm việc?” Bạch Thần nhãn mũi, cố nén nước mũi sắp chảy ra.

“Muội ấy à! Được Tề Hương gọi đi chơi rồi.” Viên Vân tùy ý trả lời.

Thật ra Bạch Thần chỉ thuận miệng hỏi thôi, Viện Y không ở nhà mới tiện.

Viên Vân và Viên Y đúng là hai thái cực, rõ ràng là sinh đôi, nhưng một người chín chắn thận trọng, thông minh tài giỏi.

Còn một người thì chua ngoa, ngu dốt ấu trĩ.

“Ta mang một ít thuốc cho dì Lâm, ta có thể gặp bà không?” Bạch Thần hít mạnh một hơi, cuối cùng cũng ổn định cảm xúc.

Lúc này Viên Vân mới đứng dậy, rất chân thành nhìn Bạch Thần, rồi yên lặng rửa tay, cả khuôn mặt trở nên buồn bã: “Đi nào, hiện giờ bà ấy không được khỏe, cậu thấy rồi đừng ngạc nhiên nhé.”

Bạch Thần gật nhẹ đầu, đi theo Viên Vân, xuyên qua một căn phòng hơi tối rồi tiến vào phòng ngủ.

Khi tiến vào phòng ngủ, mùi thuốc nồng nặc hòa lẫn với mùi mục nát đập vào mặt hai người, tiếng rên rỉ già nua và yếu ớt truyền đến từ một góc tối tăm.

Lúc này, căn phòng hơi tối bỗng sáng lên, thì ra Viên Vân đã lấy da minh châu trong ngăn tủ ra.

Lúc này, Bạch Thần mới thấy rõ hoàn cảnh của cả căn phòng.

Đây là một căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông, chỉ có một cái cửa sổ bé tẹo, thế nên hơi tối.

Người phụ nữ trên giường gỗ trong góc khiển Bạch Thần giật mình.

Bởi vì người phụ nữ đó gầy như que củi, hơn nữa tóc bạc phơ.

Hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt khô quắt đều thể hiện rằng, dường như giờ chết của người này sắp đến.

Rõ ràng mẹ của Viên Vân mới khoảng ba mươi tuổi, sao lại già đến mức này chứ? Trong trí nhớ của Ban Nha, sáu năm trước, bà vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp.

Cho dù bà chỉ là một người tầm thường, nhưng cũng không thể già nhanh như vậy được.

Dường như người phụ nữ trên giường rất đau đớn, miệng hơi hé, nhỏ giọng rên rỉ.

Khi nghe giọng nói đau đớn kia, cho dù Bạch Thần không phải người thân của bà nhưng cũng cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt.

Đúng lúc này, Hoa Hoa lên tiếng: “Người phụ nữ này bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối rồi.” Bạch Thần: “Ung thư dạ dày là bệnh của người ở thế giới bình thường mà.”

Hoa Hoa: “Đều là người bình thường hết, chẳng lẽ còn bị bệnh khác nhau sao? Chắc chắn căn bệnh này có liên quan đến việc bà ấy nghiên cứu cách làm thịt muối trong thời gian dài.” “Ý cậu là thịt muối nhà bọn họ có vấn đề, có tác nhân gây ung thư?” “Cũng không phải, nếu nghiên cứu thịt muối trong thời gian dài, chắc chắn phải nếm rất nhiều.

Đồ ăn quá mặn không hề tốt cho cơ thể.

Cơ thể của người bình thường ở đây vốn yếu ớt, lại còn ăn lượng lớn đồ mặn như thế, đương nhiên sẽ xảy ra vấn đề rồi.

Hơn nữa, thật ra việc bọn họ chủ yếu ăn thịt cũng không khoa học chút nào.

Người tu luyện có thể thải độc ra khỏi cơ thể thông qua tu luyện, nhưng người bình thường thì sao? Bọn họ chỉ có thể để độc tố tích lũy ngày một nhiều.

Nhưng nếu bảo bọn họ trồng hoa màu trên diện rộng thì lại không thực tế, vì mỗi khi thú triều ập tới, có lẽ tất cả sẽ bị phá hỏng.” “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân người tầm thường chỉ có thể sống đến hơn bốn mươi tuổi?” Bạch Thần nuốt nước bọt, vô cùng kinh ngạc.

Hoa Hoa: “Chẳng riêng gì nguyên nhân này đầu, không khí ở đây cũng có tác hại với người bình thường.”

“Không khí cũng có tác hại, mẹ nó, trong không khí có cái gì chứ?”

Hoa Hoa: “Thật ra người bình thường đều không chịu nổi nguyên khí mà Bàng Thanh nói đến.

Tuy nó là thứ tốt với người tu luyện, nhưng lại đẩy nhanh quá trình lão hóa của người bình thường.

Cũng như oxy vậy, mặc dù con người không thể thiếu oxy, nhưng cuối cùng lại chết vì bị oxy hóa.

Hơn nữa thế giới này có tận hai loại khí khiến người ta nhanh chóng già đi, vậy nên tuổi thọ bình thường của con người ở đây chỉ bằng một nửa tuổi thọ của loài người.” Hoa Hoa lại khôi phục tác phong của học giả, giảng giải một cách trầm bổng du dương, hùng hồn mạnh mẽ.

Bạch Thần: “Thì ra là thể, không biết có cách nào để giải quyết chuyện này, khôi phục tuổi thọ bình thường cho người bình thường hay không.” Hoa Hoa: “Hay là cô nghiên cứu xem sao!”.

Bạch Thần: “Nếu tôi tổn thời gian để nghiên cứu việc này thì còn tu luyện kiểu gì nữa, sao mà hoàn thành nhiệm vụ gỡ bỏ kết giới được? Nhưng rõ ràng đã biết nguyên nhân rồi mà lại không nghiên cứu, hình như cũng hết nói nối! Đúng là quá phiền não.” Tuy nói như thế, nhưng Bạch Thần vẫn ghi nhớ chuyện này, nếu có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề tuổi thọ của con người nơi đây thì cũng xem như một chuyện tốt.

Về việc hoàn thành nhiệm vụ của nàng lão đại, cô chỉ có thể dựa vào may mắn chứ không thể đòi hỏi quá đáng được, nhưng tuổi thọ của người tầm thường đúng là vấn đề lớn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương