Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 80: Nhật ký lột xác - thương xót và đau lòng

/816
Trước Tiếp
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của bà Viên, Bạch Thần không khỏi đồng cảm trong lòng.

Cô đã biết nguyên nhân khiến người bình thường nhanh chóng già yếu.

Nếu không làm gì, có lẽ cô chẳng thể vượt qua được cửa ải của bản thân.

Cho dù cuối cùng cô sẽ hóa thành năng lượng cho không gian, nhưng chẳng phải vẫn còn rất nhiều thời gian để sống ư? Tốn mười năm, trăm năm, nghìn năm, rồi sẽ tìm ra cách.

Nghĩ đến đây, dường như Bạch Thần đã tìm được mục tiêu phấn đấu, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Sau khi bị tia sáng rọi vào, bà Viện hơi tỉnh táo lại từ trong sự giày vò đau đớn.

Khi nhìn thấy Viên Vân, bà vội vàng dùng bàn tay khô gầy che miệng lại.

Bà không muốn con nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của mình, bà không muốn mang lại nỗi đau cho chúng.

Dáng vẻ cổ chịu đựng của bà Viên càng khiến người ta lo lắng hơn, ngay cả Bạch Thần cũng không nhịn được mà rơm rớm nước mắt.

Viên Vân khẽ khàng đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho mẹ rồi nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ, Bàn Nha tới thăm mẹ, đó là cô bé đã từng sang nhà chúng ta khi con còn nhỏ đó.” Lúc này Bạch Thần mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy bình đan dược cực phẩm đã chuẩn bị trước đó ra, đi đến bên giường, ngồi xuống rồi đổ một viên vào tay Viên Vân.

“Đan dược này thích hợp cho người bình thường uống, hy vọng có chút tác dụng.” Viên Vân không nghi ngờ gì, nhanh chóng đưa thuốc vào miệng bà Viên, sau đó chờ phản ứng của bà.

Một lúc lâu sau, quả nhiên đôi mắt đục ngầu của bà Viên sáng hơn một chút, vẻ mặt đau đớn cũng hơi giãn ra.

Dường như hơi thở đã trôi chảy hơn rất nhiều.

Sự thay đổi của bà khiến Bạch Thần và Viên Vân thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc lâu sau, sau mấy tiếng thở hổn hển, bà Viên mới nhìn sang Bạch Thần: “Cháu là Ban Nha à! Ta nhớ rồi, Bàn Nha hồi bé thật sự rất đáng yêu! Sao bây giờ lại thành ra thế này?”

Viên Vân: ...

Xấu hổ quá, có thể nói dễ nghe một chút được không.

Bạch Thần: ...

Ngay cả bệnh nhân cũng ghét bỏ người mập! Không muốn sống nữa! Nhưng hình như bà Viên đã nhận ra mình nói nhầm, bèn vội vàng bổ sung: “Không, không sao, chỉ hơi mập mà thôi, vẫn rất xinh xắn.

Hai đứa ra ngoài đi, đừng để bị bệnh.

Dì không sao đâu, đã khá hơn nhiều rồi.

Một thời gian nữa, đợi di khỏe lên thì cháu lại đến đây nhé, dì sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu.” Viên Vân thấy mẹ có thể nói một câu dài và đầy đủ như thể sau khi uống thuốc, rốt cuộc trái tim đang lơ lửng cũng hạ xuống.

Thứ Bạch Thần cho bà Viên uống chính là Bồi Nguyên đán cực phẩm, người bình thường và người tu luyện đều dùng được.

Nó cũng không có tác dụng chữa bệnh gì, chỉ có thể giúp người bệnh khôi phục sức sống mà thôi.

Loại thuốc này cũng chỉ có tác dụng tạm thời với bà Viên thôi.

Hai đứa bé im lặng ra khỏi phòng, tâm trạng vô cùng nặng nề.

“Chúng ta tìm một chỗ thật bí mật để nói chuyện đi.” Bạch Thần xoa mặt, để bản thân không bị nhân vật trong cốt truyện tác động đến tâm trạng nữa.

“Chỗ bí mật?” Viên Vân hơi kinh ngạc, thậm chí trên mặt còn xuất hiện hai vệt đỏ.

“Chuyện nghiêm túc đấy!” Bạch Thần nhấn mạnh.

“Được rồi.” Viên Vân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kéo Bạch Thần vào một căn phòng nhỏ, chỉ có mỗi cái cửa sổ bé tẹo.

Lúc này hai đứa trẻ mới ngồi đối diện nhau.

Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của Viên Vân trở nên vô cùng sáng, nhưng trong đó còn có cả vẻ già dặn, thậm chí tang thương.

Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng đã có ánh mắt khác hẳn với những đứa trẻ bằng tuổi mình.

Khó trách ba mươi năm sau, cậu có thể nhanh chóng vùng dậy trong điều kiện không có bàn tay vàng, cũng chẳng có địa vị hay bối cảnh.

Chỉ tiếc, rõ ràng cậu có tương lai tốt đẹp, nhưng lại chết vì cứu Bàn Nha, đây là chuyện mà Ban Nha không thể quên nổi.

“Ở đây khá bí mật, cậu có thể nói bất cứ điều gì.” Ánh mắt của Viên Vân trở nên dịu dàng hơn, khẽ nói.

Theo cậu, chắc chắn Bàn Nha luôn một thân một mình có chuyện gì đó khó xử, muốn nhờ cậu giúp đỡ.

Chỉ cần đủ khả năng, đương nhiên cậu sẽ giúp cô, đây là chuyện không cần phải bàn.

Trong mắt Viên Vân, Bàn Nha vẫn là Ban Nha sáu năm trước.

Là cô bé vừa lương thiện vừa cô độc kia.

Khi đó Ban Nha chỉ hơi mập, hồng hào đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề chế nhà cậu nghèo.

Chỉ cần có đồ ăn ngon, cô luôn tặng cho nhà cậu.

Luôn luôn bưng đến trước mặt cậu như đang dâng vật quý.

Luôn luôn lượn lờ quanh cậu như một con bướm nhỏ.

Nhưng sau này, mới một năm không gặp mà cô bé kia đã trở nên buồn bã, luôn cúi đầu, tỏ ra rất tự ti, thậm chí hèn mọn.

Khi nhìn thấy Ban Nha như thế, cậu luôn không kìm được mà đau lòng.

Rõ ràng cô là tiểu thư của gia tộc lớn, ít nhất vẫn là người tu luyện, chỉ có điều thiên phú hơi kém mà thôi, hoàn toàn không cần phải tự ti.

Cô chỉ hơi mập một chút, nhưng cũng có sao đâu, cô hoàn toàn không cần hèn yếu như vậy.

Thế nhưng sau này, cô ngày càng thấp hèn, ngày càng cô độc và lặng lẽ.

Đây không phải điều cậu muốn thấy.

Cậu muốn nhìn thấy cô bé đã mang ánh sáng đến cuộc đời mình sống thật vui vẻ.

Nghĩ đến đây, trong mắt Viên Vân lại có thêm một chút thương hại và đau lòng.

Nhưng trong lúc suy nghĩ, cậu lại trông thấy cô bé phía đối diện bưng một cái khay lớn đặt trước mặt mình, giống như dâng vật quý.

“Đây là thứ ta nhặt được trong hang núi, ta nghĩ cậu cũng nên có phần.” Bạch Thần cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Viên Vân đang ngày người.

“Đây là!” Khi trông thấy Bạch Thần đặt một khay ma tinh cấp cao lớn lên cái bàn vuông nhỏ, Viên Vân trợn tròn mắt.

Không ngờ tất cả những ma tinh này đều thuộc cấp năm trở lên.

Hơn nữa còn có mấy lọ đan dược.

Bình thường, người nghèo đều không dùng nổi đan dược.

Từ khi bị bệnh cho đến giờ, mẹ của Viên Vân chỉ được uống chút thuốc sắc mà thôi.

Ngay cả thuốc sắc cũng phải tốn rất nhiều tiền để mua ở tiệm.

Mà trong khay lại có hơn mười lọ, được ghi chú là đan dược cực phẩm.

Trên thế giới này, đan dược sự là một nghề rất giỏi kiếm tiền.

Ở nước Thiên Minh, đan dược sự cấp cao quả là chẳng khác gì bảo vật quốc gia.

Một viên đan dược đột phá có chất lượng càng cao thì giá trị càng lớn, mà trên cái khay này lại có khoảng mười lọ.

Viên Vân luôn chững chạc, biết tự kiềm chế cũng kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng, hoàn toàn không còn khí chất chín chắn vừa nãy nữa: “Cậu nhặt? Vậy những đan dược này thì sao?” “Cũng là nhặt đó! Tất cả đều là cực phẩm!”.

Bạch Thần chớp chớp mắt, nửa thật nửa giả nói: “Sau khi vào hang núi, ta nhặt được một cái hộp.

Khi đấy ta chỉ xem nó như một hộp trang sức không nổi bật mà thôi, nhặt rồi chẳng để ý nữa, sau đó cũng suýt quên mất chuyện này.”

Tiếp theo, Bạch Thần chuyển chủ đề, nói về một chuyện như chẳng hề liên quan: “Hôm qua lúc Tam Hoàng tử cản ta lại, đúng là suýt nữa sợ chết khiếp, ta còn tưởng ngài ấy muốn sàm sỡ ta!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương