Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 81: Nhật ký lột xác - bỏ lỡ kỳ ngộ

/816
Trước Tiếp
bảo nếu nhặt được thứ gì thì phải đưa cho gã.

Lúc này ta mới nhớ ra việc mình đã nhặt được đồ.

May mà cậu đến, bằng không, có lẽ gã đã thực sự cướp tiền cướp sắc rồi.” Viên Vân vuốt mặt, lại lần nữa lo lắng về trí thông minh của Bàn Nha.

Bạch Thần: “Sau khi về nhà, ta lấy ra kiểm tra thì mới biết mình nhặt được bảo bối.

Chẳng lẽ những thứ này do Tam Hoàng tử đánh rơi ư?” Bạch Thần nghiêng đầu, tỏ ra rầu rĩ, sau đó ngây ngô nói: “Cho dù ngài ấy đánh rơi thì ta cũng không trả.

Ngài ấy là Hoàng tử, bảo bối gì mà chẳng có, không thiếu mấy thứ này.

Hai chúng ta chia nhau nhé, ta không trả lại cho ngài ấy đâu!”

Viên Vân: “...

Chắc chắn không phải đâu, cậu vào hang trước ngài ấy, sao có thể là ngài ấy đánh rơi chứ?” Ài, Viên Vẫn thầm thở dài, mặc dù đầu của Ban Nha rất to, nhưng lại quá chất phác, không ngờ cô lại nghĩ đây là đồ mà Tam Hoàng tử đánh rơi.

“Nói cũng phải, cậu vừa nhắc nhở như vậy, ta dám khẳng định đây không phải đồ mà ngài ấy đánh rơi.” Bạch Thần bừng tỉnh, sau đó đẩy khay về phía Viên Vân.

“Những thứ này đều là của cậu, ta đã giữ lại một nửa rồi.” Sau đó cô xoa bàn tay nhỏ, cười híp mắt: “Cảm ơn cậu đã không ghét bỏ ta, tình nguyện lập đội với ta, cũng cảm ơn cậu vì đã cứu ta ngày hôm qua.”

Khi nhìn đống đồ có giá trị kếch xù trên bàn, Viên Vân luôn chững chạc kín đáo cũng không nhịn được mà đỏ cả mắt: “Sao cậu lại ngốc thế, chẳng phải nên giấu giếm khi nhặt được bảo bối ư? Sao cậu còn nghĩ đến việc chia cho người khác?”

Viên Vân vừa nói vừa duỗi ngón tay hơi thô ráp, vuốt nhẹ từng khối ma tinh trong khay, nhớ đến căn bệnh của mẹ, rồi nghĩ tới người cha lạnh lùng vô tình, cậu không kìm được buồn bã.

Bây giờ cha cậu vẫn có dáng vẻ thanh niên, còn mẹ cậu thì nhanh chóng già yếu, tóc đã bạc trắng, bệnh tình nguy kịch.

Hình như cha cậu đã được người tu luyện cấp thấp nào đó coi trọng nhờ dáng vẻ đẹp trai, bọn họ đang bí mật qua lại.

Hiện giờ cha cậu đã một tháng chưa về nhà.

Tính mạng của mẹ đang như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cha lại tàn nhẫn vứt bỏ bà, mặc kệ hai đứa trẻ, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của ba mẹ con cậu.

Cậu nhìn bằng mắt, đau đớn trong lòng.

Cậu không hy vọng xa vời rằng cha sẽ luôn giữ mình trong sạch vì mẹ.

Nhưng đại nạn của mẹ cậu sắp tới, lẽ ra ông nên ở bên bà.

Năm đó mẹ cậu cũng rất xinh đẹp, hơn nữa còn là tiểu thư thể gia! Nếu không phải vì bà là người tầm thường, sao có thể lấy kẻ một nghèo hai trắng như cha chứ.

Vì không muốn làm thiếp trong các gia tộc lớn, nên bà đã tình nguyện trở thành vợ của người nghèo.

Nhưng kết quả lại là như vậy.

Cho đến nay, mẹ vẫn luôn cảm thấy mình đã chọn đúng, hai vợ chồng rất ân ái với nhau.

Nhưng bây giờ xem ra, thứ gọi là ân ái đều được xây dựng trên cơ sở trẻ trung xinh đẹp.

Điều khiến cậu không thể tha thứ chính là, cha cậu còn lấy hết số tiền mà mẹ cậu kiếm được nhờ làm thịt muối trước đây.

Cả đời này, cậu không bao giờ tha thứ cho người cha như thế.

Ngón tay của Viên Vân chậm rãi di chuyển trên mấy lọ đan dược, cậu kìm nén nước mắt chực trào ra.

Oán hận với cha khiến khuôn mặt cậu trở nên hơi u ám.

Đương nhiên Bạch Thần cũng nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Viên Vân.

Suốt một năm qua, gánh nặng gia đình đã đè lên đôi vai non nớt của đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi.

Chi phí trong nhà, tiền thuốc cho mẹ đều phải dựa vào Viên Vân.

Trong cốt truyện, mấy năm sau Bàn Nha mới biết việc này.

Nhưng lúc đó, mẹ Viên Vân đã qua đời, cho dù Ban Nha muốn giúp đỡ người bạn đã đồng ý lập đội với cô hồi nhỏ nhưng cũng chẳng tìm được lý do.

Khi tìm tòi trong trí nhớ của Ban Nha, đương nhiên Bạch Thần cũng nhớ lại việc này.

Hai người không hề giao lưu gì khi ở học viện, nhưng lại chăm chú dõi theo đối phương, quan tâm đối phương.

Ma tinh mà Bạch Thần mang đến đều từ cấp năm đến cấp sáu.

Hiện giờ, trong số ma tinh được lưu thông trên thị trường, cấp sáu là cao nhất.

Nếu đưa ma tinh cấp cao hơn cho Viên Vân, khi cậu dùng nó để đổi tiền thì sẽ khiến người khác chú ý.

Không chừng người ta sẽ truy hỏi xem bảo bối đến từ đâu.

Hoặc nếu có người thèm thuồng thì sẽ mang lại tại bay vạ gió cho cậu.

Tương đối mà nói, ma tinh cấp sáu an toàn hơn, rất nhiều gia đình đều có thứ này nên sẽ không quá bắt mắt.

Cô hy vọng có thể giúp đỡ ân nhân duy nhất của Ban Nha.

Trong số những đan dược này, có hai loại mà người tầm thường có thể dùng.

Hy vọng sau khi uống chúng, bà Viên sẽ bớt đau đớn hơn.

Còn lại đều là đan dược cần thiết cho Viên Vân khi đột phá từ Linh Tịch đến Linh Không, thậm chí ngay cả Thần Sơ cũng có.

Nếu những thứ này bị phát hiện, có lẽ sẽ khiến người ta điên cuồng.

Chỉ có điều, Bạch Thần không đưa Tẩy Tủy đan cho Viên Vân, đương nhiên không thể để người cha cặn bã của cậu và Viên Y đáng ghét kia vớ được loại đan dược này rồi.

Bạch Thần cũng biết qua về việc cha Viên Vân yêu người khác từ trí nhớ của Bàn Nha.

Tuy Viên Vân không mạnh mồm từ chối thứ mà Bạch Thần bưng đến trước mặt mình, nhưng cũng chẳng tỏ ra mừng rỡ, cậu chỉ thản nhiên nói: “Cậu đấy, khi nào mới có thể học khôn một chút đây? Cho dù nhặt được thứ tốt thì cũng đừng tặng khắp nơi như Tán Tài đồng tử, để tránh gặp họa sát thân.”

Giọng điệu của Viện Vân giống như một ông lão đầy kinh nghiệm đang dạy bảo đứa trẻ không hiểu chuyện.

Theo Viên Vân, không chừng Bàn Nha sẽ tặng những thứ này cho tất cả mọi người, dường như chỉ sợ kẻ khác không biết cô nhặt được bảo bối.

Ban Nha như thể khiến cậu càng thêm lo lắng cho sự an toàn của cô.

“Yên tâm, ta chỉ nói cho một mình cậu thôi, ta thật sự không phải đồ ngốc mà.” Bạch Thần giơ tay lên, suýt nữa lập lời thề.

“Vậy là tốt rồi, từ nay trở đi, cậu phải giữ kín bí mật của mình nhé, ta cũng sẽ làm như vậy.” Viên Vân giống như một người lớn tí hon, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.

Còn phía bên kia, do có giác quan thứ sáu mãnh liệt, Tam Hoàng tử luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ kỳ ngộ, bèn lập đội đến rừng Hồng Sam thêm lần nữa.

Nào ngờ khi bọn họ chạy tới nơi, cửa hang hết sức dễ thấy hôm trước đã vô cớ biến mất rồi.

Rõ ràng dấu vết đánh nhau giữa bọn họ và ma thú vẫn ở đấy, nhưng lại không tìm thấy cửa hàng.

Sau đó, bọn họ dứt khoát làm đến cùng, tiến hành đào bới, thậm chí dùng tu vi để oanh tạc, nhưng vẫn không thể phát hiện vị trí của hang.

Dường như hang núi mà bọn họ nhìn thấy hôm trước chỉ là ảo giác.

Đồng đội hỏi Tam Hoàng tử có nhớ nhầm chỗ hay không, nhưng gã dám khẳng định là không, vì gã đã đánh dấu trước khi rời đi, bây giờ ký hiệu vẫn còn đó.

Các đồng đội đều không còn gì để nói, ai mà có năng lực lớn như vậy, có thể khiến một hang núi biến mất đây? Ngoài thần tiên ra, có lẽ không ai có thể làm được điều đó.

Rốt cuộc Tam Hoàng tử luôn bình tĩnh cũng không bình thản nổi nữa, gã tức giận đến mức muốn xới tung cả quả núi.

Nhưng sau đó gã bị đồng đội ngăn cản.

Đào núi trong rừng rậm ma thú là điều cấm, vì rất có thể sẽ dẫn vua ma thú đến đây.

Nếu dẫn vua ma thú đến, có lẽ cả đội của gã đều phải nằm lại chỗ này.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương