Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 82: Nhật ký lột xác - điều luật quái đản

/816
Trước Tiếp
Tại sao gã lại cảm thấy chắc chắn trong động sẽ có kỳ ngộ của mình? Cảm giác này vô cùng mãnh liệt.

Hơn nữa, khi gã cảm nhận được kỳ ngộ đã rời khỏi bản thân, thậm chí trong tim còn có cảm giác đau đớn.

Đây chỉ là ảo giác của gã sao? Cho đến bây giờ, gã vẫn chưa tìm thấy kỳ ngộ.

Mà người duy nhất vào động trước bọn họ chỉ có Bàn Nha ngu ngốc mà thôi.

Chẳng lẽ kỳ ngộ của gã thật sự bị Ban Nha cướp mất? Suy nghĩ của Tam Hoàng tử rơi vào sự xoắn xuýt.

Một mặt, gã cảm thấy nếu Ban Nha nhặt được thứ tốt, chắc chắn cổ sẽ bưng đến trước mặt gã như dâng hiến vật báu.

Nhưng Bàn Nha không làm như vậy, chứng tỏ cô thật sự không nhặt được bảo bối gì.

Mặt khác, gã lại cho rằng, có lẽ Bàn Nha nhặt được thật, nhưng vì gã lạnh lùng với cô nên cô không muốn đưa cho gã.

Chẳng lẽ gã phải cướp sao? Hoặc là bắt Bàn Nha lại rồi tra hỏi, hoặc là dùng lời ngon tiếng ngọt để cô chủ động dâng thứ tốt lên.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Thần sửa sang đơn giản rồi vui vẻ đi học.

Lần này cô cũng được người ta bảo vệ rồi, Dư thị đã cử mấy ám vệ Linh Tịch cấp trung âm thầm bảo vệ cô.

Có người đã thông báo cho Bạch Thần từ sáng sớm, bảo cổ yên tâm đến trường, học tập thật tốt, ngày ngày tiến bộ, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò cô giảm béo, cố gắng tu luyện, đừng khiến mẹ mất mặt.

Dư thị đã vội vã bế quan, chỉ có điều trước khi bế quan, bà còn truyền đạt cho Bạch Thần một nhiệm vụ, đó chính là bà phải trông thấy một cô con gái xinh xắn sau khi xuất quan.

Bạch Thần chắp tay trước ngực, chân thành cầu mong Du thị có thể đột phá thành công, sau đó từng bước tiến lên, hạ bệ lão cha cặn bã.

Hôm nay Bạch Thần chạy bộ đi học.

Cô phải giảm béo mà, chạy bộ sáng sớm là phương pháp hiệu quả nhất.

Cô phát hiện, sau khi đột phá đến rèn luyện cơ thể cấp trung, ngay cả tốc độ của cô cũng nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất nửa tiếng để chạy mấy chục dặm đường, quả là có thể sánh ngang ô tô cỡ nhỏ.

Hơn nữa còn không đỏ mặt, không thở gấp, chỉ có thịt trên người đang rung rất mạnh.

Bạch Thần chạy một mạch như tên bắn, đến thẳng cổng trường, nhưng đúng lúc tâm trạng của cô đang tốt thì lại bị mấy cô bé cản đường.

Mấy cô bé hếch cằm, chống nạnh, chỉ thiếu mấy câu như kiểu “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, phải giao tiền mua đường”.

Người cầm đầu chính là Tề Hương vô cùng đáng ghét, chẳng những cô ta không hề khổ sở khi thấy ngũ ca của mình bỏ mạng, mà còn có tâm trạng làm trùm trường.

Tề Hương là bát tiểu thư của dòng chính nhà họ Tề, nói thật, dáng vẻ của cô ta rất xấu xí, khuôn mặt vừa dài vừa lõm vào trong, ngũ quan cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Nhưng cô ta lại nghĩ mình là mỹ nữ, thích cài một đồng hoa lên đầu, rõ ràng mới chỉ mười một, mười hai tuổi, nhưng lại thích trát phấn bôi son.

Vì chuyện này, thầy giáo của học viện đã dạy dỗ Tề Hương mấy lần, nhưng cô ta vẫn làm theo ý mình, cuối cùng các thầy giáo chẳng thèm quan tâm nữa.

Cô ta là lớn nhất rồi.

Tề Hương có tính cách vô cùng năng động, suốt ngày ầm, theo Bạch Thần, cô ta chẳng khác gì một tên hề nhảy nhót.

Nếu không có Ban Nha xếp chót, không chừng cô ta đã trở thành đối tượng bị chế giễu, cười chê rồi.

Mặc dù thân phận của cô ta không tồi, nhưng thật ra thiên phú rất kém, đứa trẻ thế này mà cũng có thể xưng vương xưng bá ở học viện, đúng là bó tay.

Hai đứa trẻ khác đều là con cháu của gia tộc hạng ba, xem như chó săn của Tề Hương.

Mấy học sinh nữ hếch cằm, dắt tay, không cho Bạch Thần bước qua cổng trường.

“Ồ, không ngờ con Ma Hùng này lại chẳng sợ bị giết, dám trắng trợn tiến vào cổng trường này.” Một học sinh nữ trong số đó cười hì hì.

Bạch Thần nhíu mày: “Sao nào, học viện này là của nhà ngươi à? Còn không cho ta tiến vào cơ đấy.” “Không cho ngươi vào đấy, người định làm gì nào?” Tề Hương chống nạnh, đến gần Bạch Thần mấy bước: “Cái loại gấu mập mạp, xấu xí như người quả là ảnh hưởng đến cảnh đẹp của học viện.” Hình tượng trùm trường điển hình là đây, cũng chẳng thèm nghĩ xem mình xấu đến mức nào.

Bạch Thần thẩm thở dài, xem ra, chỉ cần là nơi có trường học thì sẽ tồn tại bạo lực học đường.

Thế nên bạo lực học đường cũng chẳng phải sản phẩm của xã hội văn minh hiện đại.

“Này kẻ xấu xí, sao ta cảm thấy người còn xấu hơn một chút thế?” Bạch Thần vân vê cằm, nghiêng đầu nghiên cứu ngũ quan của Tề Hương.

“Khuôn mặt của người chẳng khác gì quỷ thắt cổ đầu thai.

Lông mày hình chữ bát (V)ngược, mắt tam giác ngược, mũi bọt như thể bị người ta dùng đá đập vào, hơn nữa rõ ràng là có cái miệng rộng, lại còn thoa son đỏ.

Cái mồm như chậu máu này đúng là khó miêu tả quá! Như cái gì nhỉ? Để ta nghĩ xem, ừm! Trông rất giống một con ếch có thể ngoác mồm kêu loạn mọi lúc mọi nơi, quả là không nỡ nhìn thắng! Ngươi nói xem, dáng vẻ này của người xứng đáng với bụng của mẹ ngươi à? Đúng là bôi nhọ một thân phận tốt.”

Tề Hương: ...

Hai học sinh nữ: ...

Nói thật lòng, Tề Hương có hơi không rõ ý của Bạch Thần, nhưng vẫn có thể hiểu được đại khái, suy cho cùng chính là rất xấu.

Thật ra chị em ở chi thứ hai và chi thứ ba nhà họ Tề đã từng chế giễu cô ta, nói cô ta rất xấu xí.

Thật ra cô ta cũng rất tự ti khi ở nhà họ Tề.

Nhưng sau khi tiến vào học viện, cô ta phát hiện một người còn xấu hơn cả mình.

Thật ra những đứa trẻ khác không hề chế giễu Bàn Nha xấu xí, chỉ cười nhạo dáng vẻ mập mạp của cô mà thôi.

Nhưng đương nhiên Tề Hương phải áp chữ xấu lên người Bàn Nha rồi, bằng không cô ta sẽ trở thành đứa trẻ xấu nhất học viện mất.

Sau đó, cô ta còn đưa tiền cho vài đứa trẻ, để bọn họ chế giễu, châm chọc Bàn Nha.

Mà Ban Nha lại luôn tỏ ra nhân nhượng.

Đám trẻ con đều thuộc loại mềm nắn rắn buông, theo thời gian, thấy Bàn Nha dễ bắt nạt, những đứa khác cũng tham gia vào việc ăn hiếp, chê cười cô.

Dường như việc này đã trở thành phong trào của cả học viện, đám trẻ con nghịch ngợm kia dần quen với việc bắt nạt, coi đó là đương nhiên.

Cứ thấy Ban Nha là phải chế giễu một lần.

Dù sao nhà họ Tử cũng chẳng có aira mặt vì cô, bắt nạt thì cứ bắt nạt thôi.

Bàn Nha ngày càng lầm lì, ngày càng sợ hãi, cũng ngày càng không kiểm soát nổi sự thèm ăn, dường như cô chỉ cảm thấy vui vẻ khi ăn thứ gì đó.

Thế nên những năm qua, cơ thể của Bàn Nha ngày càng phát triển theo chiều ngang.

Tề Hương kinh ngạc rồi lập tức giận dữ: “Con gấu béo chết tiệt, người bảo ai xấu? Bảo ai xấu? Ngươi lặp lại lần nữa xem nào.” Bạch Thần cười khẩy: “Đương nhiên là nói kẻ xấu xí nào đó có khuôn mặt như bàn chân rồi! Ở đây có ai sở hữu khuôn mặt đó sao? Ài, đúng là hết cách cứu, không ai có thể thay đổi khuôn mặt xấu xí bẩm sinh đó đâu, người chỉ có thể mang gương mặt ma thú đó đến hết đời.

Với cái mặt này, quá nửa là người chẳng lấy được chồng, chỉ có thể vào miếu ni cô mà thôi!” Ở đại lục này có một điều luật như sau, nếu thực lực của phụ nữ không đủ mạnh, nhất định phải kết hôn với đàn ông, bằng không sẽ bị đưa vào miếu ni cô.

Tại sao lại có một điều luật quái đản như thế? Để đề phòng một vài người phụ nữ từ bỏ việc kết hôn sinh con vì sợ ảnh hưởng đến tu vi, quốc gia đã quy định điều luật hà khắc chỉ nhằm vào phụ nữ này.

Đương nhiên, chỉ cần là nữ cường giả đã tiến vào cấp bậc Linh Không thì sẽ không phải chịu sự hạn chế từ điều luật này nữa.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương