Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 95: Nhật ký lột xác - chìm trong mơ tưởng

/816
Trước Tiếp
Trong tương lai, nhân tài như vậy sẽ bị hắn kiểm soát chặt chẽ.

Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta mong chờ rồi.

Gã vốn tưởng rằng mình sẽ phải lấy một kẻ vô dụng xấu xí, nhưng dường như gã đã nhặt được bảo bối, sau này gã sẽ lấy một luyện đan sư đỉnh cao.

Mỗi khi nghĩ đến những thứ này, khuôn mặt lạnh bằng của Tam Hoàng tử cũng dịu dàng hơn.

Tử Mộng nhạy cảm vừa khéo phát hiện chút thay đổi trong thái độ của Tam Hoàng tử nên càng thêm ghen ghét, tâm trạng càng khó bình tĩnh.

Một ngày nọ, Bạch Thần đang vùi đầu làm việc trong phòng luyện đan riêng của mình, bỗng có người đến báo: “Tử Nghiên, Tam Hoàng tử xin gặp.” “Tử...

Tử Nghiên?” Bạch Thần suýt nữa không nhớ ai là Tử Nghiên, hai giây sau mới nhận ra đây là tên của Ban Nha, nhưng Tam Hoàng tử muốn gặp cô vì chuyện gì nhỉ? Bạch Thần suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Bảo ngài ấy chờ mười phút nữa rồi vào.” “Hả? Mười phút á?”.

“Không đúng, bảo ngài ấy chờ một nén nhang nữa rồi vào.” Bạch Thần lập tức phát hiện mình nói nhầm, ở thế giới này không có đồng hồ.

Khi Tam Hoàng tử tiến vào phòng luyện đan của Bạch Thần, trông thấy dáng vẻ quái quỷ của cô, quả là rất giật mình.

Phòng luyện đan vô cùng lộn xộn, chỗ nào cũng có các loại thảo dược.

Cô gái có mái tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu, quầng mắt đen sì, tiều tụy không chịu nổi, gầy gò quá mức kia thật sự là Ban Nha ư? Rõ ràng nửa năm trước nàng ta vẫn hơi mập! Sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ quái quỷ này rồi? Tam Hoàng tử cau mày quan sát Bạch Thần một lúc lâu, vô cùng bất mãn với dáng vẻ của vợ tương lai.

Tuy khuôn mặt cũng xinh đẹp, nhưng lại quá lôi thôi nhếch nhác.

Rõ ràng nàng ta đã trở nên xinh đẹp, tại sao lại không biết ăn diện một chút chứ? Hiện giờ Tam Hoàng tử đã coi Bàn Nha là người của mình.

Trong mắt Tam Hoàng tử, chắc chắn Bàn Nha sẽ phải gả cho gã, tại sao có thể lôi thôi như thế.

Bạch Thần không để ý đến Tam Hoàng tử vừa bước vào.

Cô ngồi dưới đất, múa bút thành văn trên chiếc bàn vuông nhỏ đặt trước mặt, cô đang ghi chép.

“Bàn...

Bàn Nha!” Tam Hoàng tử gọi một tiếng, hiện giờ Bàn Nha đã rất gầy, hình như cách gọi “Bàn Nha” đã trở nên hơi không phù hợp.

“Tam Hoàng tử! Có chuyện gì vậy?” Lúc này Bạch Thần mới ngẩng đầu lên, vừa nói vừa chỉ vào một cái bồ đoàn đầy tro bụi ở xa: “Ngài cứ tùy ý ngồi.” Sau đó cô tiếp tục vùi đầu phân tích thảo dược, viết ghi chép.

Tam Hoàng tử cau mày nhìn bồ đoàn một chút, cũng không cầm lấy nó, thật sự là quá bẩn: “Chúng ta nói chuyện.” Bạch Thần gật nhẹ đầu, dường như rất nghe lời Tam Hoàng tử: “Được thôi! Ở đây không có ai, vừa khéo để nói chuyện.

Ngài đừng đứng nữa, mau ngồi đi! Nếu chế bồ đoàn bẩn thì ngồi đây cũng được.”

Bạch Thần vừa nói vừa chỉ vào một chỗ sàn khá sạch sẽ.

Tam Hoàng tử: ...

“Sao ngài vẫn ngớ ra đấy vậy?” Rốt cuộc Bạch Thần cũng ngẩng đầu: “Ngẩng đầu nói chuyện đau cổ lắm.” Bạch Thần thầm nghi ngờ về sự ghé thăm của Tam Hoàng tử.

Gã lại muốn nói chuyện, có gì để nói cơ chứ? Vừa nhìn nhau đã thấy ghét rồi.

Ra đa của Hoa Hoa đã phát hiện, gã và Tử Mộng hẹn hò ở sân trường rất nhiều lần, đúng là to gan, cũng chẳng sợ bị học sinh khác nhìn thấy.

Thế nên theo Bạch Thần, chắc chắn gã không chỉ đến để gặp cô vợ mà mình chán ghét thôi đâu.

Không chừng gã vẫn chưa từ bỏ chuyện kỳ ngộ.

Tam Hoàng tử cổ nhẫn nhịn.

Gã không tìm được chỗ ngồi, đành ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Bạch Thần: “Ta sắp tốt nghiệp rồi, nên đến đây nói với người một tiếng.” (Trong tình huống bình thường, Tam Hoàng tử luôn xưng “ta” chứ không phải “bản Hoàng tử”, để tỏ vẻ gã là một người khiêm tốn, hòa nhã, lễ độ, biết tôn trọng người khác.) Theo sự dò xét của Hoa Hoa, trong nửa năm qua, gã lại lôi kéo được con trai trưởng của mấy gia tộc quyền quý.

Chỉ có điều, hình như Viện Vân đã xa lánh gã.

Tam Hoàng tử đã mời mấy lần, nhưng Viên Vân đều không tham gia.

Bạch Thần hơi bất ngờ trước lời mở đầu của Tam Hoàng tử, cứ như hai người rất thân vậy.

Gã sắp tốt nghiệp thì liên quan gì đến cô? Gã hoàn toàn không cần phải đến tạm biệt cô, cô cũng chẳng quen thân với gã.

“Chúc mừng ngài!” Bạch Thần trả lời một cách vô cùng nhạt nhẽo, sau đó tiếp tục viết ghi chép.

Tam Hoàng tử xoa mi tâm, kìm nén tính tình nóng nảy của mình: “Ngươi không thể đặt nó xuống một lúc sao? Ta có chuyện muốn nói.” Lúc này Bạch Thần mới bất đắc dĩ đặt công việc trong tay xuống, thở một hơi thật dài, bắt đầu kể khổ: “Ngài tưởng ta muốn sống như thế này ư? Hiện giờ ta thật sự hối hận muốn chết vì đã tiếp nhận truyền thừa của

Đan Vương tỷ tỷ! Hình như ta đã bị Đan Vương tỷ tỷ lừa, khi ta tiếp nhận truyền thừa, không ngờ nàng ấy lại để lại một tia thần niệm trong đầu ta.

Mỗi khi muốn lười biếng, ta sẽ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.

Chẳng khác gì có người đang hạ lệnh cho ta, bảo ta mau làm việc, mau nghiên cứu.”

Bạch Thần vừa nói vừa đấm mạnh vào ngực, tỏ ra vô cùng buồn khổ.

Cô nhìn thẳng vào Tam Hoàng tử, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy không hề giống một thiếu nữ mười ba tuổi, mà giống một người trưởng thành một nhọc quá mức.

Trước khi Tam Hoàng tử bước vào, Bạch Thần đã nhanh chóng hóa trang, phải khiến gã tin rằng thật ra cô không hề có lợi gì khi đạt được kỳ ngộ.

Quả nhiên Bạch Thần lại lần nữa dọa được Tam Hoàng tử, gã sững sờ nhìn chằm chằm vào cô.

Không ngờ còn có chuyện này! “Ta bị ép đấy! Ngài tưởng ta thích như thế ư?” Bạch Thần gãi cái đầu như ổ gà của mình, trông chẳng khác gì bị điên.

Tam Hoàng tử nuốt nước bọt đánh ục.

May mà gã không bước vào hang núi trước, bằng không, bây giờ người bị ép phải tiếp xúc với những thảo dược này chính là gã.

Hiện giờ, có phải Bàn Nha đã trở thành con rối của Đan Vương Thôi Tuyết hay không?

Đúng là quá đáng sợ!

Tam Hoàng tử càng nghĩ càng sợ, không nhịn được rùng mình một cái.

Cho dù gã chín chắn đến mấy, thật ra cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi.

Còn Bạch Thần thì diễn rất thật, nên lại lần nữa lừa được gã.

Đương nhiên Bạch Thần cũng nhìn thấy vẻ mặt nghĩ mà sợ của Tam Hoàng tử, bèn kiên trì tiếp tục vở diễn của mình.

“A! A! Đau đầu quá!” Bạch Thần khẽ hô một tiếng, ôm lấy đầu, cuộn người lại, một lúc lâu sau mới thẳng lưng được, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, hoàn toàn không nhận ra yếu tố biểu diễn.

“Tình huống này của ngươi diễn ra bao lâu rồi?” Không ngờ Tam Hoàng tử lại tỏ ra hơi đồng tình: “Con người luôn cần phải nghỉ ngơi, chẳng lẽ nàng ta không cho ngươi nghỉ chút nào ư?” “Trong nửa năm qua, nàng ấy thúc giục cực kỳ nhiều.

Nhưng không sao đâu, chỉ cần ta giải quyết được vấn đề tuổi thọ của người tầm thường, có lẽ nàng ấy sẽ đi thôi.” Bạch Thần cắn chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng vì đau đớn, nhịn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái mét.

“Vấn đề của người tầm thường! Suốt mấy chục nghìn năm qua, không ai có thể giải quyết nó, ngươi thật sự có thể giải quyết nó ư?” Không ngờ Tam Hoàng tử lại bất ngờ quát lên, tức giận đứng dậy: “Đây chẳng phải làm khó người khác à?”

“Đúng vậy! Ta biết điều đó, nhưng ta có thể làm gì chứ? Ngay cả cường giả Thần Huyền cũng không thể bắt được một tia thần niệm của nàng ấy, bởi vì nàng ấy đã từng là cường giả tu luyện đến Thần Thánh cấp cao.

Ta chỉ có thể nghe lệnh nàng ấy mà thôi.”

Bạch Thần vừa nói vừa cầm bút lên, tiếp tục máy móc viết ghi chép.

Dường như đầu cô không đau như vậy nữa.

“Không sao, chỉ cần ta liên tục học tập, nghiên cứu thì đầu sẽ không đau nữa, Tam Hoàng tử, ngài đừng lo cho ta.”

Tam Hoàng tử ảo não vò đầu, bắt đầu đi quanh phòng, hoàn toàn khác với hình ảnh tỉnh táo chín chắn lúc bình thường.

Sao chuyện lại thành ra thế này chứ?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương