Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu full

Chương 12: Chương 12 :

/117
Trước Tiếp
Thành phố Phong.

Đột nhiên Khương Từ bật dậy từ trên giường, cậu nhìn năm nghìn tệ vừa chuyển đến điện thoại, sửng sốt một lúc rồi bấm nhận tiền, sau đó mới gửi tin nhắn lần nữa: “!!! Chị, chị phát tài rồi ư?”

Khương Thi chuyển tiền rồi đi tắm, đi ra mới thấy tin nhắn của Khương Từ, nhận ra mình có thể đã chuyển nhiều rồi.

Thật ra cô đã giảm ba phần năm theo mức tiền tiêu vặt của mình khi còn nhỏ, chuyển cho Khương Từ, không ngờ vẫn xảy ra vấn đề.

“… Chê nhiều thì trả chị đây.”

“Không có không có, cảm ơn chị!”

Khương Thi cũng không thật sự muốn lấy lại tiền, ngược lại hình như Khương Từ rất sợ thật sự cô sẽ lấy lại nên cậu nói “cảm ơn” xong cũng không gửi tin nhắn nữa.

Trong lòng Khương Thi thở phào nhẹ nhõm, khi nguyên chủ xuất hiện trong sách, Khương Từ tuổi khá nhỏ, không có nhiều cảnh miêu tả trực tiếp tình huống hai chị em ở chung. Bình thường đều là khi nữ chính ở cùng với nguyên chủ, thỉnh thoảng nguyên chủ nhắc đến chuyện xấu hổ của bánh bao nhỏ Khương Từ.

Khương Thi không biết tính cách Khương Từ sau khi lớn lên sẽ thế nào, cũng không biết cậu ở chung với nguyên chủ sẽ ra sao. Cô là con một, vậy nên cũng không có kinh nghiệm, tốt nhất là không nên liên lạc thường xuyên.



Chiều hôm sau, Khương Thi gặp Tiểu Lục ở ga tàu điện ngầm.

Tối qua Tiểu Lục gửi tin nhắn cho cô nói rằng đi tàu điện ngầm từ bên này đến trường Trung học Số Một thành phố Phong chỉ có bảy trạm, nhanh hơn gọi taxi, còn rẻ hơn nữa.

Khương Thi chưa từng ngồi tàu điện ngầm, sau khi xuyên vào trong sách thì hầu như cũng chỉ lởn vởn quanh chỗ ở. Cô có một sự hứng khởi rất lớn với chuyến đi này.

Đến ga tàu điện ngầm, liếc mắt một cái đã thấy Tiểu Lục đợi ở lối vào. Tuy anh quay lưng về phía cô nhưng cô chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra rồi.

Anh mặc áo sơ mi trắng mà hôm qua cô chọn, bóng lưng cao ráo đẹp trai, cô bước nhanh tới, vỗ vai anh: “Tiểu Lục!”

Lục Kính xoay người, hôm nay anh không vuốt tóc, mái tóc ngắn được thả xuống gọn gàng mềm mại phủ lên trán làm dịu đi nét mặt cứng ngắc. Mái tóc đen mượt nổi bật lên hai sợi tóc trắng, vừa khéo lộ ra vẻ khoe mẽ, hoàn toàn là một cậu học sinh cấp ba đẹp trai.

Trong mắt Khương Thi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quá đẹp, thật sự quá đẹp!

Khi đến gần hơn cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt khiến người ta an tâm, đó là nước hoa mà cô đã tặng anh.

Cô nắm lấy tay anh, vui đến mức muốn bay lên: “Chúng ta đi thôi.”

Bởi vì đã qua giờ cao điểm, giữa trưa lại là thời gian làm việc nên không có nhiều người trong ga tàu điện ngầm. Hai người mua vé, nhàn nhã ngồi đến trạm trường Trung học Số Một thành phố Phong.

Từ lối ra tàu điện ngầm có thể thấy ánh nắng mặt trời đã trở nên chói chang.

Tiểu Lục kéo Khương Thi đi dọc theo đường phố, hầu như không có người đi bộ trên đường.

Đi hơn mười phút, đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Khương Thi quay đầu nhìn vào trong, tất cả đều là đồ dùng văn phòng, cô lấy khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi trên trán, hỏi yếu ớt: “Tiểu Lục, còn bao xa nữa?”

Hai má cô ửng hồng, mồ hôi trên trán chảy xuống, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại bên kia đường: “Cô có muốn uống chút gì không? Nước uống có ga vị chanh?”

Bình thường lúc cô bên ở ngoài đều thích uống nước chanh, rất nhiều lần nên anh cũng nhớ.

“Gần đây không có cửa hàng tiện lợi, anh mua ở đâu?”

“Đối diện có.”

Khương Thi ngẩng đầu, khu đối diện là các quán ăn nhỏ, một số bán mì, một số bán cơm chiên, một số bán ma lạt thang, trước khu đó có tủ lạnh ở cửa, bên trong chất đầy những chai nhỏ đa dạng, cô không thấy rõ có “nước uống có ga vị chanh” hay không.

“Nhiều như vậy, anh thấy có nước chanh không?”

Tiểu Lục đẩy cô đứng dưới lán che bên ngoài cửa hàng tiện lợi: “Ừm, cô ở đây chờ một lát.”

Anh xoay người đi mua nước, hai bên đường có hàng rào bảo vệ màu trắng, anh muốn sang bên kia thì phải đi bộ một đoạn theo hàng rào bảo vệ, đi đến chỗ có người đi bộ mới có thể đi qua.

Hôm nay Khương Thi bắt chước cách ăn mặc của nữ chính Tiểu Li Tử trong tác phẩm “Ác khuyển và tường vi”, phía trên mặc áo sơ mi trắng cổ búp bê, phía dưới là chân váy xanh, trông sạch sẽ lại lanh lợi, còn giống học sinh trung học hơn cả Tiểu Lục.

Tiểu Lục vừa rời đi thì có một người lặng lẽ bước tới dừng lại bên cạnh Khương Thi.

Khương Thi nghiêng đầu nhìn, cậu trai có dáng người rất cao cũng rất gầy, mái tóc hơi dài, dưới mái tóc dài là cặp kính mắt màu đỏ hơi lố. Đó chắc là một cặp kính râm, tròng kính màu đen, gọng kính hình con cua rất sặc sỡ.

Lần đầu tiên Khương Thi cảm thấy bóng dáng người này rất quen, nếu như không có cặp kính mắt quá lố kia thì trông anh ta có hơi giống nam chính cún con trong tác phẩm “Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào”.

Chỉ là cái kính này quá sặc sỡ, Tiểu Lục của cô vẫn là đẹp nhất.

Mạnh Tri Hạc đứng bên cạnh Khương Thi, hai tay đút túi quần, vẻ mặt bình tĩnh, dáng vẻ thoái mái, trong lòng hoảng hốt: “Mạnh Tri Hạc, mày mau nói đi, chỉ có một mình cô ấy ở đây thôi. Mau đi lên giới thiệu bản thân rồi nhân tiện xin phương thức liên lạc luôn!”

Lúc này có một nhóm người ăn mặc lòe loẹt đi tới từ con đường nhỏ bên kia, cậu trai tóc đỏ dẫn đầu nhìn Khương Thi từ xa: “Chắc chắn là cô ta ư?”

Cậu trai tóc vàng khác khẳng định: “Là cô ta, bức ảnh chị Phiêu gửi cho em giống như vậy, cô ta có mái tóc ngắn mặc áo trắng và chân váy xanh.”

Cậu trai tóc đỏ nhìn một lúc, chỉ tay vào hai người: “Chúng mày gọi cô ta qua đây.”

Người bị chỉ đích danh chính là tóc vàng vừa nãy nói, hai người hùng hổ đi đến trước mặt Khương Thi: “Đại ca chúng tôi có chuyện muốn nói với cô, cô đi với chúng tôi một chuyến.”

Khương Thi nhìn hai người từ trên xuống dưới, chắc chắn không quen họ, không muốn để ý tới bọn họ, cô quay đầu nghĩ có lẽ là người quen cũ rồi hỏi một câu: “Các cậu có chắc là tìm tôi không?”

Cậu trai khác bên cạnh tóc vàng nói: “Chắc chắn là cô, mau đi với chúng tôi, đừng phí lời nữa.”

Khương Thi dịch sang bên cạnh một bước, nhìn về phía mà tên tóc vàng nói, quả thực còn có ba người đứng cách đó không xa, đều là mấy chàng trai tuổi cũng còn trẻ. Trong lòng cô suy nghĩ cũng không nói gì rồi đi theo họ qua bên kia.

Tóc vàng thấy cô đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng Mạnh Tri Hạc cũng lấy hết dũng khí, lúc xoay người định bắt chuyện với Khương Thi thì thấy cô bị một đám người có dáng vẻ côn đồ vây quanh rồi rời đi với họ.

Khí thế vừa phồng lên như một quả bóng bay căng, “bụp…” – biến mất ngay lập tức, anh ta bối rối trong hai giây, sau đó cất bước đuổi theo.



Lúc Tiểu Lục mua nước về, lúc anh đi ngang qua một cửa hàng hoa quả thì thấy hai thùng nho bọc giấy craft màu vàng bày ở bên ngoài, để lộ quả ra ngoài vừa to vừa mềm, có màu tím sáng, trên vỏ còn thấm nước, cành xanh tươi trông rất ngon.

Anh nghĩ Khương Thi sẽ thích, chắc chắn cô sẽ vừa ăn vừa khen: “Tiểu Lục thật có lòng, tôi rất cảm động.”

Nghĩ đến dáng vẻ làm nũng của cô, khóe miệng Lục Kính từ từ nhếch lên, gọi ông chủ gói một chùm nho, sau đó cầm hai chai nước và chùm nho tiếp tục đi về cửa hàng văn phòng phẩm.

Từ xa anh thấy trước cửa không có một bóng người, cô không phải là người có tính chạy xung quanh khắp nơi, tim anh như ngưng lại một nhịp, bước nhanh đến.

Không tìm thấy cô gần đó, anh hỏi ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, ông chủ nói không nhìn thấy ai.

Anh lại tìm một vòng trong cửa hàng, đi ra ngoài với vẻ mặt đờ đẫn, quả thật cô không có ở trong cửa hàng.

Tin nhắn anh gửi mấy phút trước rồi cũng không thấy trả lời. Gọi điện cũng không ai bắt máy.

Cô có thể đi đâu được chứ?

Lý trí nói cho anh biết một người lớn như vậy tuyệt đối không thể tự nhiên biến mất được, có lẽ đột nhiên cô có việc gấp nên phải rời đi mà quên liên lạc lại với anh.

Nhưng cũng có thể cô cứ biến mất như vậy, và sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.

Lục Kính cầm lấy điện thoại, bấm số của cô lần nữa, sốt ruột đi qua đi lại trước cửa hàng văn phòng phẩm, lần này cô lại tắt máy luôn.

Vẻ mặt anh khó coi, anh cúp máy rồi gọi thẳng “110”, ngón cái đang định ấn gọi thì phía sau truyền đến một giọng nữ: “Khương… Từ? Có phải là anh không?”

Lục Kính xoay người thì thấy phía sau là một cô gái đứng cách anh hai mét, ánh mắt anh sáng lên, sau đó vụt tắt.

Đứng trước mặt anh là một cô gái rất giống với Khương Thi hôm nay, cô ấy có khuôn mặt búp bê với mái tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng bó trong váy dài xanh, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, khí chất yêu kiều động lòng người nhưng lại không phải là Khương Thi.

Hứa Nhan sững sỡ khi thấy khuôn mặt của Lục Kính: “Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi.”

Đây là thành phố Phong, không có Khương Từ, hơn nữa cô ấy đã nói lời tạm biệt với cậu. Cậu không thể nào xuất hiện ở đây được, cô thật ngu ngốc.

Lúc này ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm đi ra từ bên trong: “Này, bạn học, tôi đã kiểm tra camera thì thấy vừa rồi có một cô gái như cậu nói ở cửa, nhưng cô ấy đi với người khác rồi, cậu muốn xem chút không?”

Lục Kính vội vàng đi vào cùng ông, anh thấy trong camera Khương Thi đã bị một đám côn đồ đưa đi, ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Hứa Nhan nhìn theo hướng Lục Kính rời đi, hỏi ông chủ: “Anh ấy tìm ai vậy?”

Ông chủ liếc mắt nhìn cô ấy, trong mắt hơi ngạc nhiên: “Một cô gái rất giống với cô đã bị một đám côn đồ đưa đi rồi.”

Hứa Nhan nhìn camera mà ông chủ vừa kiểm tra, thấy trong màn hình có một cô gái mặc chân váy xanh da trời đã bị đưa đi, trông cách ăn mặc quả thực rất giống cô ấy, trong lòng dấy lên chút dự cảm không lành, xoay người chạy theo hướng Lục Kính vừa rời đi.



Trong con hẻm nhỏ sau cổng trường Trung học Số Một thành phố Phong.

Năm tên côn đồ chật vật ngã trên mặt đất, tất cả đều co quắp, có người ôm bụng, có người ôm đầu, có người ôm chân, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Khương Thi phủi tay, cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Vừa nãy Tiểu Lục gọi điện cho cô, cô chưa kịp bắt máy, lúc đang định gọi lại thì bị tên tóc vàng làm rơi, lại bị một người khác đá ra xa.

Lúc này nhặt lên, màn hình đã bị vỡ, còn không bật được, cô vén váy ngồi xổm xuống, trông không được đẹp lắm.

Mạnh Tri Hạc đang nấp ở phía sau thấy rõ quần lửng màu trắng dưới lớp váy xanh nhạt của cô, hèn chi động tác của cô mạnh mẽ như vậy, rất dứt khoát.

Kỹ năng đó thật sự đẹp, dứt khoát lại lưu loát, dễ dàng hạ gục mấy tên cao to hơn cô nhiều.

Mạnh Tri Hạc đi theo phía sau với trạng thái có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào bỗng thầm toát mồ hôi, may mà mình không vội bắt chuyện lúc ở cửa hàng văn phòng phẩm, cô em này cũng mạnh mẽ quá rồi.

Khương Thi đập mạnh chiếc điện thoại bị vỡ của mình lên mặt tên tóc đỏ dẫn đầu: “Điện thoại của tôi hỏng rồi, các cậu phải bồi thường cho tôi.”

Thiếu niên tóc đỏ nói trong đau khổ: “Chúng tôi đền, rốt cuộc cô là ai?”

Rõ ràng người họ muốn tìm là một cô gái vô cùng yếu đuối vừa chuyển đến trường trung học Số Một thành phố Phong mà. Khuôn mặt cô gái này rất lạ, trông cũng yếu đuối nhưng không ngờ thân thủ lại tốt như vậy, trong lòng cậu ta mơ hồ có dự cảm không lành.

“Tôi là Khương Thi. Các cậu muốn tìm tôi lại không biết tên tôi à?”

Chàng trai tóc đỏ nhìn tên tóc vàng bên cạnh, tên tóc vàng cũng chịu không nổi, vừa rồi cậu ta làm rơi điện thoại của Khương Thi cho nên bị đánh thảm nhất.

Lúc này cậu ta cũng ý thức được đã xảy ra chuyện lớn: “Hứa Nhan, con nhóc chúng tôi muốn tìm tên là Hứa Nhan. Đại ca, em xin lỗi, em nhận sai người rồi.”

Đặc biệt như vậy cũng có thể nhận nhầm sao?

Nếu không phải thật sự không thể đứng dậy được, lúc này tên tóc đỏ cũng muốn đấm cho tóc vàng hai cái.

Khương Thi đứng lên, hứng thú nói: “À, các cậu tìm cô gái tên Hứa Nhan có chuyện gì?”

Tóc vàng không muốn trả lời nhưng lại bị ánh mắt Khương Thi liếc xéo, trong lòng lạnh lẽo, không khai gì hết.

“Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, có người thấy cô ta không vừa mắt nên bảo chúng tôi cảnh cáo cô ta một chút.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Kim Anh Bùi Lưu NgọcDuyệt đi add - sent 2023-05-30 18:02:19
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương