Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 12: Đưa vào chỗ chết

/883
Trước Tiếp
Trong nhà kho của một công xưởng bỏ hoang, dù Kiều Nam có gọi khàn cả cổ cũng chẳng thấy một bóng người nào. Hơn nữa, cô bị nhốt ở nơi này cũng là do kẻ kia mưu đồ từ trước, chắc chắn sẽ không để ai phát hiện ra cô.

Đã qua bốn mươi phút mà Kiều Nam vẫn không tìm được cách thoát ra ngoài.

Nhà kho này chỉ có duy nhất một cánh cửa và ba cửa sổ ở ba phía. Bên ngoài cửa sổ có khung sắt bảo hộ, không có cách nào phá vỡ được. Cửa lớn duy nhất thì đã bị khóa từ bên ngoài, cũng không biết phải mở ra bằng cách nào.

Hoàng hôn phía xa dần buông xuống, Kiều Nam dựa vào bên cạnh cửa sổ. Những kẻ kia lừa cô tới đây chắc chắn sẽ không chỉ muốn giam giữ cô một cách đơn giản như vậy.

Nhất định còn có mục đích khác!

Soạt…

Có động tĩnh bên ngoài cửa sổ, Kiều Nam nhìn ra phía ngoài, có ba bốn người đàn ông xuống xe tiến vào đây, trong tay cầm thứ gì đó.

“Này!”

Kiều Nam nhón mũi chân, kêu lên: “Mấy người là ai? Vì sao lại nhốt tôi ở đây? Mau thả tôi ra, tôi là phóng viên của đài truyền hình An Cẩm, hành vi hiện tại của các người là vi phạm pháp luật!”

Mấy người đàn ông sửng sốt, động tác chần chừ.

“Đừng có nghe cô ta nói bậy, làm việc nhanh lên.” Một người đàn ông trong đó trầm giọng thúc giục, hai người đàn ông còn lại cũng nhanh chóng cúi đầu.

Thấy họ không bị dao động, Kiều Nam lập tức giơ máy ảnh trong tay lên chụp. Đáng tiếc bên ngoài có hàng rào, khoảng cách lại xa, cô không có cách nào chụp được mặt của những kẻ kia.

“Đại ca, cô ta thực sự là phóng viên.” Có kẻ thấy cô chụp ảnh liên tục thì bắt đầu chột dạ.

“Phóng viên thì sao?”

“Cô ta chụp được ảnh của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

Người đàn ông mặc áo đen cười mỉa đáp: “Yên tâm, cô ta không có cơ hội đưa chúng ra ánh sáng đâu!”

Mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của họ, tim Kiều Nam hơi run lên. Nhớ tới chiếc xe hơi màu đen đâm về phía cô ngày trước, cô bỗng có dự cảm chẳng lành.

Số cô gần đây xui xẻo quá đi mất!

Rất nhanh chiếc xe kia đã đi xa, máy ảnh trong tay của Kiều Nam còn chưa kịp chụp biển số, chợt nghe thấy tiếng động lớn ở bên ngoài.

Đầu tiên chỉ là những đốm lửa nhỏ lóe lên, ngay sau đó ngọn lửa lớn bùng lên. Rất nhanh Kiều Nam đã hiểu được mấy người đàn ông vừa rồi đã làm cái gì.

Phừng phừng!

Ngọn lửa bùng lên rồi cháy lan ra, cách cửa sổ, Kiều Nam chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng rực ập vào mặt.

Tay chân cô dần dần lạnh toát.

Tập đoàn Khải Thái đã dừng hoạt động từ lâu, cô lẻn vào đây trái quy định, nếu gặp hỏa hoạn tất nhiên đối phương sẽ không phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào. Chỉ sợ ngày mai sẽ có một tin tức nóng hổi: Phóng viên đài truyền hình An Cẩm tự ý lẻn vào nhà kho Khải Thái săn tin, vô tình gây ra hỏa hoạn, tạo thành thảm kịch!

Thâm độc!

Lửa giận cuồn cuộn trong lòng Kiều Nam.

Ngọn lửa hắt về phía cửa sổ, Kiều Nam bị ép phải lùi lại vài bước. Cô cố gắng mở cửa lớn lần nữa nhưng vô dụng.

“Kiều Nam!”

Bên ngoài có tiếng bước chân loạn xạ tới gần, Kiều Nam chạy về phía cửa sổ, nhìn xuyên qua ngọn lửa thấy đồng nghiệp đang chạy tới: “Cứu, tôi ở trong này!”

“Chủ nhiệm Nghiêm, Tiểu Nam đang ở bên trong.”

Hứa Tranh cao gầy vội vàng báo cáo, chủ nhiệm Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chỉ đạo mọi người dập lửa.

Từng đợt khói trắng phun ra từ bình cứu hỏa, ngọn lửa đã bị dập tắt rất nhanh. Kiều Nam còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa lớn đã được mở ra.

Chủ nhiệm Nghiêm chạy vào đầu tiên: “Tiểu Nam, cô không sao chứ?”

“Không sao ạ.”

Các đồng nghiệp cũng lần lượt kéo đến, vây quanh Kiều Nam ở chính giữa, ân cần hỏi han. Chỉ mới năm phút mà cô cảm thấy như mình vừa trải qua cả một đời.

Lúc đi qua cửa xoay của đài truyền hình, Kiều Nam bắt gặp một người đàn ông đang đi ra.

Ánh mắt Khương Triết tối lại, vội vàng bước tới: “Em có bị thương không?”

“Không.”

Kiều Nam nhìn thấy vẻ lo lắng khẩn trương trong đôi mắt anh ta, cô vội vàng giơ hai tay lên: “Em rất ổn, không hề bị thương tí nào.”

Mọi người thấy Khương Triết xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên. Phải biết là ba năm gần đây, Khương Triết ngoại trừ ghi hình cho các chương trình của đài truyền hình thì cơ bản là thời gian còn lại không giao lưu với bất cứ người nào, lại càng không có tai tiếng hoặc là bạn gái.

Hiếm khi mọi người thấy anh ta chủ động nói chuyện với ai.

Cảm nhận được ánh mắt mờ ám của mọi người xung quanh, Kiều Nam lập tức bình tĩnh lại: “Cảm ơn biên tập viên Khương đã quan tâm, may mắn mọi người tìm tới kịp thời nên xem như là hữu kinh vô hiểm.”

Tiếng gọi biên tập viên Khương này vừa khéo phân rõ khoảng cách giữa hai người. Khương Triết gật đầu rồi lập tức đi ra khỏi đài truyền hình.

Tài xế đã mở sẵn cửa xe, Khương Triết để tài xế ở lại, tự mình lái xe đi.

Quay về tầng năm, các đồng nghiệp như ong vỡ tổ nhao lên hỏi chuyện. Kiều Nam vừa sống sót sau tai nạn, toàn thân đều khô héo.

Khúc Mễ ngăn mọi người lại, giúp cô đối phó cho qua.

“Hứa Tranh.”

Kiều Nam kéo Hứa Tranh qua, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao mọi người biết tôi ở nhà kho Khải Thái mà chạy tới cứu tôi được thế?”

“Chủ nhiệm đưa bọn tôi đi.” Hứa Tranh cũng cảm thấy việc này có điểm kì lạ, dựa theo phong cách chanh chua thường ngày của chủ nhiệm, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm mà chạy tới nghĩ cách cứu nhân viên.

Huống chi còn là nhân viên mà ông ta không ưa cho lắm.

Hàng lông mày thanh tú của Kiều Nam nhíu lại, cô chưa từng cho bất cứ kẻ nào xem tin nhắn kia. Tối nay thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng cô sinh ra sự cảm kích. Cứ cho là chủ nhiệm quen biết rộng, thu được một vài tin tức nhỏ vừa khéo lại cứu được cô.

Kiều Nam vỗ vỗ bả vai Hứa Tranh, cười tủm tỉm nói: “Tối nay tôi mời, cảm ơn ơn cứu mạng của mọi người.”

“Được đó!”

Có rượu uống luôn là chuyện tốt, Hứa Tranh hạnh phúc chạy đi thông báo.

Liên hoan đồng nghiệp là vui vẻ nhất, mọi người túm năm tụm ba đi ra ngoài. Kiều Nam nhìn đèn văn phòng chủ nhiệm vẫn còn sáng, hỏi Hứa Tranh: “Chủ nhiệm không đi à?”

Hứa Tranh bĩu môi: “Ông ta nói còn có việc khác, chúng ta cứ đi ăn, về ông ta trả tiền.”

“Dừng!”

Kiều Nam khinh thường nói: “Tôi tự trả tiền được.”

“Có cốt khí.” Hứa Tranh giơ ngón tay cái lên.

Nhóm người đi về phía thang máy, Kiều Nam nhớ ra chuyện gì bèn đi về hướng khác: “Hứa Tranh, anh đưa mọi người tới gọi món trước đi, lát nữa tôi sẽ tới ngay.”

Dứt lời cô bèn đi theo lối đi an toàn xuống dưới tầng.

Tối hôm đó cô suýt đã bị đâm, xe của Úc Cẩm An lao ra từ hướng này, vậy nên Kiều Nam phỏng đoán xe của anh đỗ ở gara dưới tầng hầm.

Không lâu sau, ánh đèn xe mạnh mẽ chiếu rọi từ từ tiến lại gần. Đôi tay Úc Cẩm An nắm vô lăng, xe vừa ra khỏi gara dưới hầm không xa, một bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Két két…

Người đàn ông phản ứng nhanh nhạy, chân đạp mạnh phanh xe.

Kiều Nam xách túi đứng phía trước xe, đường nét thanh tú bị bóng đêm bao phủ, có phần mơ hồ.

“Sếp, tôi có chuyện muốn nói!” Cô lấy hết can đảm mở lời.

Tay phải Úc Cẩm An đặt trên tay lái, anh nhìn người bên ngoài qua cửa sổ xe, khẽ cười.

Nhìn qua có vẻ cô không hề bị dọa sợ.

Kiều Nam bước vài bước đến bên cạnh cửa sổ xe của anh, cô cúi mặt xuống: “Tôi biết đã động đến lợi ích của gia đình bạn gái của anh, nhưng tin tức mà tôi đưa ra hoàn toàn là sự thật. Khải Thái nợ lương nhân viên, cần phải đòi lại công bằng cho mọi người!”

Giây phút đối mắt với người đàn ông, tim Kiều Nam chợt đập rất nhanh. Tuy hơi đường đột nhưng cô không thể không nói: “Xin anh nói với nhà họ Thương, những công nhân đó cũng rất vất vả, xin hãy trả lại cho mọi người thù lao xứng đáng của họ. Mấy đồng tiền đó không tính là gì đối với một tập đoàn tài chính, nhưng với những gia đình bình thường thì đó có thể chính là tiền cứu sống họ!”

Nói xong lời cuối cùng, giọng cô hơi nghẹn ngào. Cảm giác tuyệt vọng khi không có tiền mà bị ép đến đường cùng này là ác mộng cả đời của cô.

“Có thể trả lời tôi một vấn đề không?”

“Cái gì?”

Cái gì?”

Ánh sáng xung quanh tối tăm, Úc Cẩm An ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: “Chuyện này những người khác đều rất sợ, vì sao cô còn muốn làm?”

Đôi môi Kiều Nam từ từ cong lên: “Bởi vì cuối cùng vẫn phải có người làm mà, không phải sao?”

Dừng một lát, ngón tay cô miết nhẹ góc áo: “Tôi không dám nhận bản thân không sợ cường quyền, nhưng tôi tình nguyện trở thành người đầu tiên đứng lên.”

Bất kể lúc nào chính nghĩa cũng chỉ có một đáp án duy nhất, rõ ràng tất cả mọi người đều hiểu, nhưng lại từ chối đối mặt với nó.

“Trên đời này còn có rất nhiều người lương thiện, họ chỉ vì sợ hãi mà không dám nói ra sự thật. Tôi cũng sợ chứ, nhưng từ sau khi tôi vào An Cẩm, trở thành một phóng viên của An Cẩm, tôi đã không còn lí do để sợ hãi nữa!” Kiều Nam nói rất chậm, đôi mắt đen láy trong veo dường như có thể thấy đáy.

Trong bóng tối, bóng dáng Kiều Nam nhỏ bé và cô đơn. Úc Cẩm An nheo mắt, bị ánh sáng phát ra từ cô vào giờ phút này làm cho lóa mắt.

“Nếu cô biết bản thân là người của An Cẩm thì còn sợ cái gì?” Người đàn ông trong xe trầm giọng, Kiều Nam nhìn anh, chợt thấy anh cười: “Quần lót giặt sạch lắm, tiếp tục cố gắng nhé.”

Vù…

Chiếc xe có tính năng ưu việt vèo cái đã biến mất, Kiều Nam còn chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của anh, chỉ nghe được anh nói tới quần lót.

Mẹ!

Có thể đứng đắn một lần được không?

Liên hoan kết thúc, Kiều Nam bắt xe về nhà. Cô thanh toán tiền xe rồi đi vào bên trong, nhìn thấy một người đàn ông đi về phía cô.

Bước chân người đàn ông rất nhanh, Kiều Nam dần dần nhìn rõ mặt anh ta: “Biên tập viên Khương?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương