Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 14: Quẹt thẻ của anh

/883
Trước Tiếp
Sau khi lên xe Kiều Nam liền hỏi về đĩa CD, kết quả anh lại dừng xe ở bên ngoài nhà hàng Tây đắt nhất thành phố.

Nhà hàng Tây này năm kia đã được trao tặng ba sao Michelin, rất nhiều người nghe danh đã đến đây thưởng thức đồ ăn ngon. Mỗi lần đi qua cô đều chỉ có thể nhìn mà không dám đi vào.

Một bữa ăn ở chỗ này có khi bằng cả tháng lương của cô.

Đối diện với người đàn ông tao nhã đang lật thực đơn, Kiều Nam cũng chẳng quan tâm đến những cái tên món ăn bằng tiếng Anh dài dằng dặc kia, cô chỉ quan tâm đến giá tiền đằng sau món ăn mà thôi.

Mỗi món ăn đều có giá đến ba chữ số, làm bằng vàng hay gì?

“Cá hồi xông khói.” Giọng người đàn ông trầm thấp, Kiều Nam nhanh chóng liếc qua giá tiền, hít sâu một hơi.

Cứ món nào đắt là anh gọi món đó!

Một phần cá hồi 998 tệ, chẳng phải cũng chỉ là cá thôi sao? Hai con cá diếc cô mua ở chợ buổi sáng mới có 25 đồng cũng đủ cho cô ăn hai bữa.

Người đàn ông tiếp tục gọi thêm ba món nữa, Kiều Nam đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, tiền ăn ai trả?

Cổ họng cô khô khốc: “Sếp, tôi…”

“Không cần cô trả tiền.”

Hai mắt Úc Cẩm An nhìn chằm chằm thực đơn như cũ: “Bít tết cô muốn chín mấy phần?”

“Tôi ạ?”

Ông chủ còn gọi đồ ăn cho cô? Vậy cô có nên ăn hay là không đây!

“Tôi không ăn sống.” Kiều Nam cầm cốc nước cười đáp: “Chín hoàn toàn đi.”

“Cô ơi, bít tết của chúng tôi không có chín hoàn toàn ạ.”

“À…”

Úc Cẩm An gập thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ: “Bảy phần.”

“Được ạ.”

Nhân viên phục vụ vẫn giữ nguyên nụ cười trong suốt cả quá trình, Kiều Nam bĩu môi, cảm thấy nụ cười của anh ta cứ có gì đó sai sai.

Bọt nước lăn tăn trong chiếc bình màu xanh ngọc, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy vô cùng tinh xảo. Anh không uống rượu vang đỏ cũng chẳng cần đồ uống gì, chỉ nhấp một ngụm nước trong cái ly của mình.

Kẻ có tiền khi ăn uống đều để ý như vậy, cô vẫn dễ nuôi hơn.

“Ông chủ, cái đĩa CD kia…”

“Ăn cơm trước đã.”

Người đàn ông hơi nhíu mày, không vui ngắt lời cô.

Kiều Nam bĩu môi, cô không thể xác định rốt cuộc cái đĩa CD kia ghi được cái gì thì làm sao có tâm trạng ăn uống?

Nhưng sự thật chứng minh dự đoán của cô là sai lầm. Khi món bít tết chín bảy phần được đặt trước mặt cô, Kiều Nam vừa cắt một nhát, rốt cuộc không thể dừng tay lại nữa.

Giữa miếng bít tết có màu hồng phấn nhàn nhạt, vị của nó thì chẳng cần nói nhiều cũng hiểu, ngon đến muốn nuốt cả lưỡi.

Tiếng dao nĩa va chạm vào nhau vang lên, có không ít người nhìn sang bên này, con ngươi màu nâu sẫm của Úc Cẩm An rơi trên người Kiều Nam.

Động tác sử dụng dao nĩa của cô không thành thạo, rõ ràng không phải người thường xuyên ăn đồ Tây. Phép tắc khi dùng bữa càng không có, bản thân muốn ăn ra sao thì sẽ ăn như vậy.

Người con gái ngoan hiền xuất thân từ gia đình giàu có theo khuôn phép cũ tất nhiên sẽ không có tướng ăn thế này, nhưng dáng vẻ nhai nuốt của cô lại rất có sức hấp dẫn.

Ví dụ như giờ phút này, Úc Cẩm An rất muốn nếm thử bít tết của cô rốt cuộc là ngon đến mức nào.

“Ngon hả?” Úc Cẩm An chống cằm, đưa mắt nhìn cô.

“Vâng.” Kiều Nam gật đầu thật mạnh: “Ngon lắm.”

Một miếng thịt đắt như vậy cô không thể lãng phí được.

Cúi đầu nhìn cá hồi trước mặt, Úc Cẩm An đột nhiên cảm thấy mất đi hứng thú ăn uống, anh cũng nên gọi bít tết mới đúng.

“Sao anh không ăn?”

Tiêu diệt xong phần của mình, Kiều Nam lại hướng mắt đến phần của anh.

Úc Cẩm An cầm lấy dao nĩa, tao nhã bắt đầu cắt. Động tác của anh từ tốn thong thả, suốt cả quá trình cắt thức ăn đều không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Ánh mắt Kiều Nam dần tối đi, mỗi lần ở nhà cô ăn cái gì, ánh mắt mẹ nhìn cô quả thực đều không thể chịu nổi. Mẹ ghét tốc độ ăn của cô quá nhanh, không lễ phép.

Khi còn nhỏ cơm ăn còn không đủ, có khi một ngày chỉ có thể ăn một bữa, làm gì có thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu xem động tác rồi tư thế có tao nhã hay không? Cô chỉ biết phải lấp đầy bụng, nếu để đói thì buổi tối sẽ không ngủ được.

“Sếp…”

Kiều Nam vừa định nói chuyện, Úc Cẩm An khẽ cười: “Nói chuyện khi đang ăn sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa.”

Màu hồng của cá hồi nhạt hơn môi anh, ánh mắt Kiều Nam dừng lại, thấy anh nhẹ nhàng nhai nuốt, có vẻ như đang cảm nhận hương vị.

Cô không phải tới để ăn tối, cô muốn đĩa CD cơ mà!

Kiên nhẫn chờ thêm vài phút, Kiều Nam lên tiếng lần thứ hai: “Tối hôm đó là anh báo tin cho chủ nhiệm Nghiêm tới nhà kho cứu tôi sao?”

Tính tình cô có phần nóng nảy, vô cùng không thích cảm giác chờ đợi, tò mò.

Người đàn ông vẫn cúi đầu nhai nuốt như cũ, Kiều Nam không còn cách nào với anh: “Vì sao lại muốn cứu tôi?”

Ăn bữa cơm mà cũng không yên, Úc Cẩm An nhíu mày: “Cô có biết tiền bồi thường cho nhân viên An Cẩm bị gặp tai nạn ngoài ý muốn là bao nhiêu không?”

“À…”

Úc Cẩm An đặt dao nĩa xuống, cầm khăn ăn lau miệng, “Cô mới làm việc cho An Cẩm được hai năm, tôi sẽ không mua bán thua lỗ.”

“...”

Ý của người đàn ông này là anh ta cứu cô vì tiền bồi thường?

Thôi được rồi, quả nhiên là cô đã nghĩ quá tốt cho anh ta.

“Không hổ là sếp.” Kiều Nam gượng cười hai tiếng: “Tính toán rất giỏi.”

Người đàn ông nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên.”

Kiều Nam chính thức bại trận.

“Tính tiền.”

Sau khi nhân viên phục vụ đưa hóa đơn, Úc Cẩm An đưa tay vào túi áo khoác, vài giây sau mới nhìn về phía người đối diện: “Cô có mang theo ví tiền không?”

“Có mang.”

Người đàn ông gật đầu, rút tay ra, nói: “Tính tiền.”

“Hả?”

Hơn mười phút sau, Kiều Nam đi ra khỏi nhà hàng Tây với vẻ mặt như đưa đám. Một bữa ăn trị giá hơn 3000 nhân dân tệ, đây là đang tìm đường chết à?

Con mẹ nó, ai nói là không cần cô trả tiền?

Đến lúc tính tiền thì nói không mang theo ví, nhất định là anh ta cố ý!

Hu hu hu…

Kiều Nam đã rụng hết một nửa tiền lương, tim gan phèo phổi đều đau muốn chết. Nửa tháng sau cô phải sống làm sao đây?

Chiếc xe màu đen rời khỏi bãi đỗ xe, Kiều Nam tiến lên phía trước ngăn lại, với tay vào bên trong cửa sổ xe đang mở: “Trả đĩa CD cho tôi.”

Đã lừa của cô một bữa cơm rồi, đĩa CD nhất định phải trả về tay.

“Đĩa CD ở nhà tôi, cô muốn tới không?”

Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường hắt vào đầu xe, Kiều Nam có thể nhìn rõ gương mặt thanh tú của người đàn ông kia, cô thật sự muốn bóp chặt cằm anh, hung dữ hỏi anh rằng: Anh có thể không biết xấu hổ đến mức nào nữa?

“Không muốn à?”

Ánh mắt Úc Cẩm An quét qua khuôn mặt tức giận của cô, đột ngột giẫm chân ga.

Vù…

Mã lực mạnh mẽ của chiếc xe buộc Kiều Nam phải lùi lại hai bước, cô phồng má đứng bên vệ đường tức giận mắng chửi.

Biến thái chết tiệt!

Úc Cẩm An nhìn dáng vẻ cô giậm chân đấm ngực qua kính chiếu hậu, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Sáng hôm sau, Kiều Nam đến đài truyền hình sớm hơn so với thường lệ. Cô kéo ghế dựa ngồi xuống, trên mặt bàn có một cái phong bì.

Xung quanh không có đồng nghiệp nào, vậy nên cô mở phong bì ra.

Là một tấm thẻ ngân hàng màu đen, Kiều Nam lật ngược lại, mặt sau viết ba chữ.

Úc Cẩm An.

Thẻ ngân hàng của sếp!

Nghĩ đến tiền ăn tối hôm qua, tâm tình của cô dần bĩnh tĩnh trở lại. Đừng nói cô quá keo kiệt, 3000 nhân dân tệ là có thể trang trải chi phí điều trị một tháng cho mẹ rồi.

Kiều Nam không dám để lộ bất cứ biểu hiện gì, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đến ngân hàng rút tiền.

Sau khi đưa thẻ vào máy ATM, cô mới nhận ra mình không biết mã PIN. Không thể gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, cô nghiến răng thử vận may.

Hai lần nhập sai mật khẩu, cô đành phải được ăn cả ngã về không.

Đột nhiên giao diện thay đổi, Kiều Nam mừng rỡ hét lớn, vội vàng nhập số tiền cần rút.

3000 tệ, không hơn không kém.

Roạt roạt…

Nghe thấy tiếng động bên trong máy ATM, Kiều Nam cong môi. Mật khẩu thẻ ngân hàng của sếp hóa ra lại là mật khẩu ban đầu, anh không sợ bị trộm mất à?

Đút thẻ vào máy ATM một lần nữa, Kiều Nam nhấp vào kiểm tra số dư. Khụ khụ, hành động này không được hay cho lắm, nhưng cô thật sự rất tò mò.

Mấy chục giây sau, cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào số dư trên bảng điều khiển, lặng lẽ xòe ngón tay ra đếm mấy con số không.

Bảy số, hay tám số gì đó?

Trong thời gian nghỉ trưa là ít người nhất, Kiều Nam lén lút lên tầng hai mươi. Sau khi xem xong số dư trong thẻ, cô không dám giữ nó thêm dù chỉ một phút.

Nhiều tiền như vậy, mật khẩu của anh lại đơn giản như thế, lỡ làm mất thẻ thì sao?

Ôi chao!

Càng nghĩ càng thấy sợ, cô chỉ có thể bất chấp mò lên đưa tận tay anh mà thôi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương