Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 15: Người phụ nữ quyến rũ boss

/883
Trước Tiếp
Cả tầng hai mươi chỉ có một văn phòng, còn lại trên đó được chia ra thành phòng hội nghị, phòng nghỉ và phòng dùng để phát các đa phương tiện.

Bên ngoài phòng làm việc không có một ai, chắc là giờ nghỉ trưa nên thư ký đều đi ăn cơm cả rồi, Kiều Nam đi nhanh ra khỏi thang máy.

“Đừng căng thẳng.”

Đứng trước hai cánh cửa màu đen đang đóng chặt, Kiều Nam tự cổ vũ bản thân mình. Hẳn là lúc này anh không có ở đây đâu, cô chỉ cần đi vào và đặt thẻ xuống là mọi chuyện đều OK hết rồi!

Ba mươi giây sau, hai tay cô đặt trên tay nắm cửa, Kiều Nam mở cửa ra.

Hiện ra trước mắt cô là khung cảnh tuyệt đẹp từ cửa sổ sát đất trong căn phòng, Kiều Nam nhìn một vòng xung quanh, đúng thật là chẳng thấy sếp đâu.

Cô mở ví tiền lấy chiếc thẻ ngân hàng ra, sau đó cung kính đặt nó ở nơi dễ thấy nhất trên bàn. Mọi động tác cô làm trước sau còn chưa đến mười giây, vậy mà tay cô cứ run bần bật cả lên.

Trước khi quay người rời đi, cảm giác lo lắng lại dâng lên đáy lòng khiến cô phải đi tới chiếc bàn đó một lần nữa.

Kiều Nam rút ra một cây bút máy, rồi cô xé một tờ giấy ghi chú ra và cúi người xuống bàn, chuẩn bị viết cái gì đó.

“Run cái gì mà run?” Cô nhíu mày, thả lỏng cổ tay đang căng cứng của mình.

Nhưng nên viết cái gì bây giờ?

Cảm ơn sếp vì đã trả tiền?

Hay là, tiền trong chiếc thẻ này hơi nhiều nên sếp hãy cất cẩn thận nhá?

Kiều Nam cắn đầu bút, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt.

Úc Cẩm An bước ra từ phòng tắm, anh vừa nhìn là đã thấy ngay bóng người đang nằm trên bàn làm việc của mình.

Vì Kiều Nam quay lưng về phía anh, nửa người trên của cô dựa hết lên chiếc bàn ở giữa phòng, còn đôi chân dài thì khép lại vào nhau tạo thành hai đường thẳng song song.

Đôi chân ấy của cô vừa thon thả mà còn cân đối, khiến cho người đàn ông duy nhất trong phòng cũng phải nheo mắt lại nhìn.

Mà người ở trước bàn chỉ lo tập trung vào tờ giấy trong tay, hoàn toàn không hề nhận ra trong phòng đã có thêm một người. Có mấy lần cô định hạ bút xuống viết, nhưng không biết phải mở đầu như thế nào.

Thôi kệ đi!

Để giấy bút về lại chỗ cũ, Kiều Nam đứng thẳng người dậy và quay đi, bỗng có một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Áo sơ mi của anh vẫn chưa cài hết, vạt áo tán loạn bên ngoài chiếc quần tây đen, trông gợi cảm khó cưỡng.

“Anh…”

Chẳng phải anh không có ở đây à?

Ngón tay Úc Cẩm An đặt hờ lên cổ tay áo, đôi mắt nâu sẫm của anh nhìn vào đôi chân thon dài của cô. Chiếc quần jean ôm lấy đường cong ở chân cô, nếu cô mặc váy ngắn qua đầu gối thì đường cong lộ ra sẽ còn đẹp hơn nữa.

Bỗng nhiên “cạch” một tiếng!

Cửa phòng làm việc lúc này đột ngột bị đẩy ra, Kiều Nam phản ứng rất nhanh, cô lập tức nắm chặt lấy áo sơ mi của Úc Cẩm An rồi vùi mặt mình vào sâu trong ngực anh.

Thư ký mang theo cơm trưa đi vào, không ngờ là anh còn ở bên trong: “Tôi xin lỗi tổng giám đốc Úc.”

Cúc áo sơ mi của Úc Cẩm An phanh rộng, anh nghiêng người che lấy mặt người phụ nữ trong ngực mình. Thư ký không dám nhìn kỹ, ánh mắt chỉ lướt qua ngón tay phụ nữ đang đặt trên lưng quần của anh.

“Đi ra ngoài, đóng cửa lại.” Người đàn ông khoan thai lên tiếng.

Câu này sao mà dễ khiến người ta tưởng tượng linh tinh quá vậy?

“Vâng.” Thư ký lập tức đóng cửa lại.

Cái đầu nhỏ của Kiều Nam vẫn còn vùi chặt trong ngực của Úc Cẩm An, không dám để lộ ra tí nào.

Nếu bị ai nhìn thấy thì cô chết chắc rồi!

Tiếng bước chân dần đi xa, sau khi thả lỏng tinh thần Kiều Nam mới cảm thấy có gì đó không đúng.

“Buông tôi ra.”

Người trong ngực anh đang giãy giụa, Úc Cẩm An nhìn xuống cô, sau đó cười nói: “Không phải là cô chủ động ôm tôi à?”

Khụ khụ.” Kiều Nam xấu hổ ho lên: “Tôi tới để trả thẻ cho anh.”

Lòng bàn tay của cô vì nắm chặt cái thẻ ngân hàng nên đã cấn ra một vết hằn đỏ chót.

Cô vội nhét cái thẻ ngân hàng vào tay anh, rồi chạy ra thật nhanh hệt như bị ma đuổi.

Thư ký ngoài cửa không biết đã đi đâu rồi, Kiều Nam thở phào một hơi, cô vội vã vào thang máy để rời đi.

Úc Cẩm An nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng trong tay, vừa rồi ngón tay của cô có lướt nhẹ qua lòng bàn tay anh. Cảm giác này bất chợt loé lên, khiến anh nhớ tới gì đó.

Điện thoại báo có tin nhắn mới, Úc Cẩm An trượt mở khoá màn hình, sau đó anh không nén được nụ cười trên môi.

Chỉ lấy mỗi 3000 tệ thôi à?

Từ trên tầng hai mươi đi xuống, Kiều Nam lẻn vào phòng nghỉ nhân viên uống một cốc nước, rồi mới quay về khu làm việc của mình sau khi đã bình tĩnh lại.

“Mọi người nghe tin gì chưa? Hôm nay có một người phụ nữ tới quyến rũ sếp của chúng ta đấy, sau đó bị đạp thẳng cẳng ra khỏi cửa luôn đó!”

“Tôi còn nghe nói là người phụ nữ kia dám cởi hết quần áo luôn cơ, đúng là không biết xấu hổ mà!”

“Ủa ở đâu vậy?”

“Trong văn phòng tổng giám đốc…”

Kiều Nam bật máy tính lên, nghe mọi người bàn tán càng lúc càng sôi nổi, cô tức giận tới đỏ mặt tía tai.

Đừng nói quá lên nữa được không!

Ring ring.

Điện thoại trên bàn vang lên, Kiều Nam bắt máy với giọng điệu hết sức tức giận: “A lô!”

“Là anh đây Nam Nam.” Tinh Hoài dịu dàng cười nói: “Anh tới đưa đồ ăn ngon cho em nè, có thể đi lên được không?”

Kiều Nam lướt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Thôi để em xuống.”

Vừa khéo cô còn chưa ăn cơm trưa, anh tới rất đúng hẹn. Khoảng mười ngày một lần, Tinh Hoài sẽ mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt. Vì tính chất công việc nên giờ ăn cơm của cô luôn không ổn định, đã vậy còn thường xuyên phải tăng ca, Tinh Hoài sợ Kiều Nam vì tiết kiệm tiền mà khiến cho bản thân mình chết đói bèn tự mua tới cho cô luôn.

Kiều Nam nhìn thấy mấy gói chocolate, cô cười nhận hết mọi thứ: “Cảm ơn anh.”

“Em ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi.” Kiều Nam không dám nói thật trước mặt anh.

Xé lớp bao bì, Kiều Nam bẻ một thanh chocolate nhét vào miệng mình, sau đó cô cũng đưa cho Tinh Hoài một thanh: “Em đi lên làm việc tiếp đây, anh về đi.”

“Cuối tuần này đi chơi không?” Lần nào cũng là Tinh Hoài chủ động hẹn cô.

Kiều Nam biết rõ suy nghĩ của anh: “Em phải đi săn tin, chắc là không có thời gian đâu.”

“Vậy thì ăn với nhau bữa cơm thôi?”

Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

“Nam Nam này.”

Tinh Hoài mỉm cười đứng trước mặt cô, anh nói: “Đừng nên làm việc quá sức, nếu có người dám bắt nạt em thì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em thủ tiêu nó!”

Kiều Nam nghe mấy lời này nhiều tới mức chai tai luôn rồi, đương nhiên là cô phải liều mạng làm việc chứ, mỗi tháng còn phải trả cả mớ tiền cho việc trong nhà lẫn bên ngoài luôn cơ mà.

“Em biết mà.”

Tinh Hoài không thích công việc của Kiều Nam lắm, vì cô rất dễ gặp nguy hiểm, chẳng hề an toàn tí nào.

Trong khu làm việc vẫn còn rôm rả bàn tán về tin đồn nhảm kia. Khúc Mễ vừa uống trà hoa quả vừa nghe mấy cô đồng nghiệp nhiều chuyện đoán già đoán non, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta hiện lên một nụ cười.

Mấy cô nàng này đồn tới đồn lui cũng chẳng thấy trọng điểm ở đâu.

“Mễ Mễ.” Kiều Nam đặt lên bàn cô ta một gói chocolate: “Ngon lắm đấy.”

Chocolate vị matcha không quá ngọt, khiến Khúc Mễ không nhịn được ăn hết một thanh. Cô ta nhìn Kiều Nam ăn hết thanh này tới thanh khác, vậy mà eo của cô vẫn thon thả: “Thể chất này của cậu đúng là khiến người ta tức chết mà.”

Nhận ra được ẩn ý trong lời nói của Khúc Mễ, Kiều Nam cười híp cả mắt: “Ha ha, trời sinh cả thôi.”

Khúc Mễ phiền nhất là dáng vẻ này của cô.

Có một đồng nghiệp hấp tấp chạy vào, trên mặt người nọ là sự kích động không kiềm chế được: “Mọi người biết người phụ nữ trong văn phòng sếp lớn hồi trưa này là ai không?”

“Khụ khụ.”

Vẻ mặt Kiều Nam ngay lập tức trở nên trắng bệch, không phải chứ?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương