Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 18: Cuộc giải cứu đêm khuya

/883
Trước Tiếp
Hồ Thành chạng vạng tối, những làn gió hiu hiu thổi, ánh đèn huỳnh quang xẹt ngang qua cửa sổ xe, phản chiếu trong đáy mắt Kiều Nam từng mảng sáng tối nối tiếp.

Cô ngả người tựa lưng vào ghế, đôi môi mím chặt.

Khương Triết thấy cô chau mày, cất tiếng hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”

Nếu là Tinh Hoài thì cô còn dám trả lời cho có lệ rằng bản thân đã ăn no. Nhưng Khương Triết lại khác, thực ra Kiều Nam hơi sợ anh ta.

“Không đói bụng.” Cô cúi đầu đùa nghịch ngón tay.

Người đàn ông bên cạnh cong khóe môi trêu chọc: “Anh tưởng em sẽ bảo ‘có thực mới vực được đạo’ cơ.”

Kiều Nam nhíu mày: “Anh nghĩ em tham ăn đến vậy sao?”

“Ha ha...” Khương Triết bật cười thành tiếng: “Khi còn bé một mình em ăn tới hai bát cơm, bọn anh đều đã quen với sức ăn của em rồi.”

“Khi còn bé?” Kiều Nam quay đầu, ánh sáng trong đôi mắt nhạt dần: “Thực ra em đã quên rất nhiều chuyện.”

Nhìn thấy sự buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cô, Khương Triết không trêu chọc nữa.

Kiều Nam nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, trầm giọng bảo: “Bây giờ dù em có trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích cho mọi người tin.”

“Một khi đã bước chân vào An Cẩm, ngoài nghĩa vụ trở thành phóng viên đủ tư cách, em còn phải không ngừng đứng trước nguy cơ phải gánh tội thay cho người khác.” Khương Triết nắm vô lăng, tốc độ xe không đổi.

“Anh tin tưởng em sao?” Kiều Nam cực kì kinh ngạc.

Khương Triết liếc cô một cái: “Đương nhiên.”

Sau khi biết được trên đời này vẫn còn người tin mình, Kiều Nam thở phào nhẹ nhõm, bực bội tích tụ cả ngày cũng nguôi ngoai phần nào.

“Tiểu Nam.”

Khương Triết quay đầu, đôi mắt nhìn cô đầy hàm ý sâu xa: “Nếu em có ý định rời bỏ ngành này thì vẫn chưa muộn đâu.”

“Em không muốn.”

Kiều Nam lắc đầu bảo: “Em sẽ không bỏ cuộc, em rất thích công việc này, em còn đặt mục tiêu ngồi lên vị trí biên tập viên chính của đài An Cẩm nữa đó.”

Khương Triệt nghe vậy thì mỉm cười. Kiều Nam thường sống rất lý trí, nhưng đôi khi cô vẫn bộc lộ sự tùy hứng đã ngấm vào xương tủy.

Một lúc sau, Khương Triết dừng xe bên đường, tháo đai an toàn ra: “Ăn hamburger được chứ?”

Kiều Nam xoa xoa cái bụng đã lép xẹp.

Chỉ mất vài phút đồng hồ là Khương Triết đã trở lại xe với một túi giấy lớn trong tay, Kiều Nam đón lấy, nuốt nước bọt ừng ực khi ngửi thấy mùi thơm của bánh mì kẹp thịt.

“Bao nhiêu tiền vậy?” Cô vừa rút ví ra đã bị Khương Triết ngăn cản: “Anh mua không mất tiền.”

“Hả?” Kiều Nam giật mình, đột nhiên nhìn thấy tấm biển quảng cáo hamburger phía bên kia đường, khuôn mặt đẹp trai sáng láng của Khương Triết chễm chệ trên đó với một nụ cười tỏa nắng. Mẹ, đây thực sự là thời đại nhan sắc lên ngôi mà!

Chiếc ô tô nhanh chóng dừng trước nhà Kiều Nam, cô ôm gói giấy to vào lòng, cười bảo: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”

Khương Triết nhìn cô chăm chú, do dự hỏi: “Muốn đến nơi khác sống tạm vài ngày không?”

Anh ta đảo mắt nhìn một vòng khu dân cư cũ nát, Kiều Nam lập tức hiểu anh ta muốn nói gì, lắc đầu: “Đây là nhà của em.”

Khương Triết dường như đã sớm đoán được câu trả lời của cô, bất đắc dĩ dặn dò: “Chú ý an toàn, có vấn đề gì lập tức gọi điện cho anh, nhớ chưa?”

“Được.” Kiều Nam đồng ý, Khương Triết thở phào nhẹ nhõm.

Đèn đường bật sáng, Kiều Nam nhìn chiếc xe của Khương Triết dần dần khuất bóng, bỗng dưng có một cảm xúc vô cùng phức tạp. Tuy ngôi nhà này hơi đơn sơ nhưng mọi đồ vật đều do một tay cô bài trí, nếu được lựa chọn, cô thà ở lại đây còn hơn trở về căn biệt thự xa hoa mà lạnh lẽo kia.

Đèn cầu thang tầng ba bị hỏng, Kiều Nam chỉ có thể nhìn đường qua ánh đèn rọi lên từ tầng hai. Cửa chống trộm nhà cô có dấu hiệu bị cạy khóa, cô bước đến gần, quả nhiên nhìn thấy một khe hở.

Có người!

Suy nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu Kiều Nam là nhà bị trộm.

Cô nghiêng đầu lắng tai nghe ngóng, bên trong không phát ra bất kì động tĩnh gì.

Đợi vài giây, cô đặt gói giấy to trước cửa nhà, cầm sẵn điện thoại di động trong tay, mở cửa chống trộm bước vào phòng.

Cạch!

Kiều Nam bật đèn lên, căn nhà lập tức bừng sáng. Cô đứng chính giữa phòng khách, hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy đống hỗn độn trải dài từ phòng bếp đến phòng ngủ.

Quần áo vương vãi khắp nơi, ngăn kéo bị lục tung, tủ quần áo mở rộng hết cỡ, vài món đồ còn vắt vẻo trên cánh tủ.

Đầu óc cô nổ “đùng” một tiếng.

Một giờ sau, Kiều Nam ngồi trên chiếc ghế tựa tại đồn cảnh sát, gặm một chiếc bánh hamburger đã nguội lạnh và tường thuật vụ án.

Báo án xong còn phải đợi cảnh sát đối chiếu hiện trường, bọn họ không phát hiện đồ vật giá trị nào bị mất cắp, thực ra trong nhà cũng chẳng có gì đắt đỏ, số tiền mặt ít ỏi vẫn ở nguyên chỗ cũ.

“Anh cảnh sát, tôi có bị đe dọa đến tính mạng hay không?”

Cảnh sát đang ghi chép sự việc ngẩng đầu lên nhìn cô: “Phụ nữ trẻ tuổi sống một mình quả thực rất nguy hiểm, sao cô không ở chung với bố mẹ vậy?”

Kiều Nam im lặng chẳng hé nửa lời.

“Chắc chắn không mất thứ gì đắt tiền chứ?”

Cảnh sát hỏi thêm một lần, Kiều Nam gật đầu. Cô thì lấy đâu ra hàng hiệu xa xỉ, đồ vật đắt tiền tính ra chỉ có quần áo và túi xách mà chị gái đã tặng thôi, nhưng chúng cũng chẳng bị động vào.

Tất cả mọi ngóc ngách trong căn nhà đều bị lục tung, vậy mà đồ vật có giá trị đều còn nguyên vẹn. Ánh mắt Kiều Nam tối sầm lại, phải chăng thứ bọn chúng muốn tìm chính là… “chứng cứ”?

Đáng tiếc cô chẳng nắm giữ bất kì chứng cứ nào, có lẽ bên kia sẽ thất vọng lắm đây.

“Cô gọi điện cho người thân tới đón đi.” Cảnh sát có trách nhiệm mà khuyên nhủ.

Kiều Nam bĩu môi, phiền muộn ngồi trên ghế. Tinh Hoài đi công tác nước ngoài không có ở đây, cô biết gọi cho ai bây giờ?

Không thể kinh động đến các đồng nghiệp, nếu tìm Khương Triết hoặc chị gái thì nhà họ Thiệu sẽ biết ngay lập tức.

“Ai!” Kiều Nam cau mày.

Nhạc chuông di động trong túi bỗng vang lên, dãy số trông khá quen mắt, Kiều Nam chậm rãi tiếp cuộc gọi: “Alo?”

“Dám đi muộn hả?”

Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông làm Kiều Nam run bắn cả người: “Sếp… sếp.”

Hôm nay lại là một ngày xui xẻo, cô đúng thật đã quên cuộc hẹn thứ sáu rồi!

“Bao giờ mới đến?” Úc Cẩm An cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, giọng điệu cực kì thiếu kiên nhẫn.

Kiều Nam nghiêng người thì thầm vào điện thoại: “Sợ là hôm nay tôi không tới được đâu.”

Không thể tới?

Úc Cẩm An nheo đôi mắt màu nâu sẫm: “Kiều Nam, cô to gan thật đấy!”

“Không phải mà.” Kiều Nam nhìn viên cảnh sát đang ghi chép vụ án, kiên trì giải thích: “Tôi đang ở đồn cảnh sát.”

Úc Cẩm An ngẩn người: “Có chuyện gì vậy?”

Kiều Nam cúi đầu, hốc mắt chua xót ửng hồng lên: “Sếp, nếu anh muốn tôi đi làm tối nay, thì có thể giúp tôi một việc trước được không?”

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Kiều Nam ra khỏi đồn công an. Thư kí đã hoàn thành tất cả thủ tục và trả lại giấy tờ cho cô.

“Cô Kiều Nam, thủ tục xong rồi.”

Vẫn là vị thư kí đã gặp đêm đó, Kiều Nam nhớ rõ anh ta: “Cảm ơn.”

Thư kí khẽ mỉm cười, chỉ vào chiếc ô tô màu đen đỗ bên kia đường: “Lên xe đi, ngài Úc đang đợi cô.”

“Ừm.” Kiều Nam ngoan ngoãn vâng lời, nào dám bỏ cuộc hẹn với anh.

Tài xế nổ máy lái xe đi, rất nhanh chiếc ô tô đã dừng lại bên ngoài căn biệt thự.

Kiều Nam xuống xe, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự xa hoa rực rỡ ánh đèn trước mắt, trong lòng căng thẳng dậy sóng.

Bụng dạ boss quá mức đen tối, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương