Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 19: Ở lại đêm nay

/883
Trước Tiếp
Tầng một của biệt thự được thắp sáng rực rỡ, Kiều Nam nhắm mắt bước từng bước vào trong, nhưng phía sau cánh cửa lại không thấy nổi một bóng người.

Cô đứng đợi hơn mười phút vẫn chẳng ai xuất hiện.

Mỗi tầng của căn biệt thự cao khoảng bốn mét, Kiều Nam cúi đầu leo cầu thang. Nếu anh không chịu xuống thì cô đâu còn cách nào khác ngoài đi lên cơ chứ.

Tầng hai vẫn trống không như cũ, cô nhìn chằm chằm cầu thang màu gỗ dẫn lên tầng ba, chẳng biết nên tiến hay lùi.

Đứng mãi thì mỏi chân quá, cô dứt khoát ngồi ở đầu cầu thang. Kiểu gì anh cũng phải ra khỏi phòng thôi nhỉ?

Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, Kiều Nam chậm rãi nhíu mày. Cô biết có kẻ muốn đổ lỗi lên đầu mình, nhưng lại chẳng thể biện hộ cho bản thân.

Úc Cẩm An tắm rửa xong, mặc một chiếc áo choàng màu trắng bước ra khỏi phòng. Anh mở cửa thì nhìn thấy người nào đó đang ngồi bên dưới.

“Sếp.” Nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Kiều Nam quay đầu đứng dậy.

Cơ thể mang theo hơi nước ẩm ướt của người đàn ông kề sát bả vai Kiều Nam, cô theo bản năng lùi lại nửa bước, Úc Cẩm An đi thẳng tới phòng khách.

Kiều Nam rảo bước theo sau.

“Chuyện tối nay… “ Cô nhìn thấy Úc Cẩm An vào phòng bếp, mở tủ lạnh và lấy ra một chai nước có ga màu xanh.

“Nói đi.” Úc Cẩm An liếc mắt nhìn cô.

Kiểu Nam khẽ cắn môi, đáp: “Tôi không đăng tin tức về Khải Thái lên mạng.”

“Không phải cô hả?”

Lại nữa rồi!

Một lớp bọt dày nhanh chóng trào ra khi Úc Cẩm An mở nắp chai nước ngọt, anh xoay người ngồi lên ghế sofa: “Có lý do gì để tôi tin tưởng cô đây?”

Kiều Nam vội vàng bước qua: “Một người bình thường như tôi làm sao nắm được tin tức nội bộ cấp cao của Khải Thái cơ chứ? Điều duy nhất tôi có thể làm là đòi công lý cho người lao động và công khai thông tin về việc nợ lương thôi.”

“Cũng coi như biết người biết ta.” Úc Cẩm An uống ngụm nước ngọt, cảm giác châm chích tê nóng lập tức trào ra khắp khoang miệng.

“Anh tin tôi phải không?” Kiều Nam thở phào nhẹ nhõm.

“Không tin.”

Úc Cẩm An búng tay: “Lý do của cô hoàn toàn không thuyết phục được tôi.”

“Anh…” Kiều Nam tức phát run, bình thường trông anh ta cũng thông minh khôn khéo lắm, hóa ra bản chất cũng chỉ là tên ngốc mà thôi!

“Sếp, thật sự không phải tôi mà.”

Dừng một lát, cô rụt cổ bĩu môi bảo: “Tôi đâu có gan làm chuyện đó.”

Người đàn ông ngồi trên sofa đột nhiên cong môi mỉm cười: “Quần của tôi cô còn dám cởi, cô vẫn nghĩ gan bản thân nhỏ lắm sao?”

Khục…

Kiều Nam sắp phát điên rồi, làm ơn nói chuyện đứng đắn tí đi!

“Chúng ta đừng nhắc đến vấn đề đó nữa được không?”

Chai nước màu xanh ngọc đáp xuống bàn cà phê màu trắng, hai sắc màu hòa hợp với nhau, đẹp một cách kì lạ. Úc Cẩm An đứng dậy bước tới, thân hình cao lớn bao phủ tầm nhìn của Kiều Nam: “Tại sao phải thế nhỉ?”

Nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên của anh, Kiều Nam vô thức nói: “Mau mau trả tôi video HD đây.”

Cô chìa tay ra, Úc Cẩm An cúi đầu, dùng ngón trỏ thon dài vuốt ve lòng bàn tay cô: “Đó là đoạn phim đầu tiên của hai chúng ta, tôi phải giữ làm kỉ niệm chứ.”

Còn lâu!

Kiều Nam hoảng hốt rụt tay về, hay là cô bỏ cuộc luôn nhỉ? Dù sao phòng VIP hôm đó cũng tối đen như mực, cô không tin video ghi lại được hình ảnh gì.

“Sếp, tôi nói lại lần cuối, tôi không hề đăng tin tức kia của Khải Thái.” Cô giải thích với giọng điệu lo lắng: “Ai đó muốn đổ lỗi cho tôi, muốn An Cẩm gánh tội, anh đừng để bị lừa.”

Lời cô nói rất có sức thuyết phục, Úc Cẩm An khoanh tay trước ngực, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu có người đứng phía sau gài bẫy, vậy thì tôi càng không thể tin tưởng cô.”

“Tại sao chứ?”

Úc Cẩm An quay đầu, ánh mắt nhìn cô nóng như lửa đốt: “Muốn bảo vệ An Cẩm, đương nhiên phải có người hi sinh.”

“Vậy tôi chính là vật hi sinh đó sao?” Đáy lòng Kiều Nam tức cuồn cuộn.

“Nếu cô thực sự có giá trị.”

“...”

Kiểu Nam vô cùng tức giận, cô vốn chỉ nghĩ anh ta lưu manh biến thái, không ngờ anh ta còn tàn nhẫn đến vậy.

Cô xoay người định bỏ đi, lại bị anh ngăn cản: “Đêm nay ở lại đây.”

Kiều Nam trừng mắt: “Việc gì tôi phải nghe anh?”

Úc Cẩm An nghiêng người, hai tay thoải mái buông bên hông: “Nhỡ cô bỏ trốn thì An Cẩm lại phải gánh thay cô.”

Anh...” Không biết bao nhiêu lần Kiều Nam muốn giơ tay đánh thẳng vào khuôn mặt gợi đòn của anh.

“Tất cả quần lót đều ở tầng hai.” Góc nghiêng của Úc Cẩm An cực kì sắc nét, Kiều Nam nhìn sang, vừa vặn bắt gặp đôi mắt màu nâu sẫm của anh.

“...”

Sao anh ta có thể sống đến tận bây giờ được thế?

Cửa biệt thự khóa chặt, Kiều Nam đi loanh quanh hai lần mới phát hiện mình thật sự không thể trốn đi, buồn bực quay về phòng tắm ở tầng hai, giặt xong quần lót cũng đã nửa đêm.

Mở bừa một cánh cửa, Kiều Nam lao thẳng lên giường, lửa giận trong lòng không cách nào tiêu tan, nghĩ theo hướng nào cũng thấy tức.

Úc Cẩm An, tên biến thái nhà anh! Cô nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc, giờ cô đang ở dưới chái nhà người ta thì không thể không cúi đầu nhún nhường được.

Vầng trăng ngoài cửa sổ sáng vằng vặc, Kiều Nam nhìn chằm chằm ánh trăng bàng bạc chiếu xuống căn phòng, không hề thấy buồn ngủ. Chất lượng giấc ngủ của cô vốn kém, hiện giờ trong lòng còn nhiều mối bận tâm, càng không thể chợp mắt nổi.

Căn biệt thự yên tĩnh đến đáng sợ, cô kéo chăn lên trùm kín người. Quả nhiên không ai tin tưởng cô, nghĩ thế, cô chỉ đành bật cười tự giễu.

Anh ta là sếp của An Cẩm, đương nhiên phải đặt lợi ích của đài truyền hình lên hàng đầu, sao có thể tin tưởng một nhân viên quèn như cô cơ chứ?

Quyết định hy sinh cái nhỏ để bảo toàn cái lớn của anh ta là sáng suốt vô cùng.

Kiều Nam trở mình, mí mắt có hơi chua xót, thoáng chốc không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Khanh cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

“Mẹ.” Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, cười cười bước vào: “Bữa sáng đã xong rồi.”

Đêm hôm qua Phùng Phức ngủ không ngon giấc, sắc mặt hơi tái, bà nhẹ nhàng nắm bàn tay của con gái lớn: “Lần sau không cần dậy sớm như vậy, những việc thế này cứ để người giúp việc làm đi.”

“Chỉ thỉnh thoảng thôi mà.” Thiệu Khanh vỗ về cánh tay bà: “Mẹ vẫn còn giận sao?”

Nói đến đây, sắc mặt Phùng Phức lập tức trầm xuống: “Đôi khi mẹ thấy con bé thật sự chẳng giống con mẹ sinh ra.”

“Tiểu Nam chưa quen thôi mà.”

Phùng Phức thở dài: “Khanh Khanh, không thể để rắc rối con bé gây ra lần này ảnh hưởng đến nhà họ Thiệu được.”

“Con hiểu mà.” Thiệu Khanh an ủi mẹ rồi đưa bà xuống tầng ăn cơm. Sau đó, cô lái xe đến công ty, trực tiếp gọi thư kí vào phòng.

“Mọi chuyện sao rồi?”

Thư kí thành thật báo cáo tin tức đã thu thập được: “Nhà họ Thương đã bắt đầu hành động, trước đây cô hai từng công khai rất thiều thông tin nội bộ của Khải Thái, hiện giờ bị chỉ đích danh cũng là điều dễ hiểu.”

Thiệu Khanh nhíu mày: “Có ai biết quan hệ giữa Tiểu Nam và nhà họ Thiệu không?”

“Không có.” Thư ký khẳng định chắc nịch: “Mấy năm gần đây cô hai chưa từng chủ động nhắc tới, ngoài anh Tinh và anh Khương thân thiết với cô hai ra thì không ai biết cả.”

“Chủ tịch.” Thư ký tiến thêm một bước: “Tình hình hiện tại hơi khó giải quyết. Tôi đề nghị chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi xem sự việc tiến triển đến đâu, dù sao chuyện này cũng liên quan đến An Cẩm, mà thái độ của nhà họ Úc vẫn chưa rõ ràng.”

Thiệu Khanh trầm mặc vài phút, rồi gật đầu: “Cứ làm theo lời cậu nói đi.”



Kiều Nam mở mắt ra thấy toàn thân được bao bọc giữa đệm chăn mềm mại, cô thoải mái vươn vai. Đã lâu rồi cô chưa có được giấc ngủ ngon đến vậy, chỉ là khi vừa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cô lập tức nhảy dựng lên.

Đây là đâu?

Đầu óc cô trống rỗng, phải mất mười giây mới nhớ ra tối hôm qua đã có chuyện gì.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương