Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 21: Thay đồ lót mới

/883
Trước Tiếp
Đến tận khi xe dừng ngoài biệt thự, Kiều Nam mới bắt đầu sợ hãi. Cô tháo dây an toàn, định chuồn êm: “Cảm ơn sếp, tôi đi trước đây.”

Úc Cẩm An thản nhiên cười nhẹ: “Thích về nhà phải không?”

Anh đưa tay khởi động xe, chuẩn bị quay đầu.

Được đấy!

Kiều Nam thừa nhận mình không phải là đối thủ của anh. Cô mở cửa xe, ngoan ngoãn bước xuống. Đường đường là đàn ông mà cứ bắt nạt phụ nữ, còn ra thể thống gì nữa.

Cửa lớn của biệt thự đóng lại, Kiều Nam biết giờ có sợ hãi cũng vô dụng. Cô nắm chặt tay, cơ thể chìm trong trạng thái căng thẳng.

Người đàn ông ném chìa khóa lên bàn trà, nói: “Đi tắm đi.”

Kiều Nam ngồi trên sofa, ôm chiếc túi trước ngực: “Không vội, chúng ta nói chuyện trước đã.”

Úc Cẩm An cúi đầu cởi nút áo, ánh mắt như muốn nói ai muốn nói chuyện với cô: “Hôm qua đã tắm chưa?”

Hôm qua?

Kiều Nam đơ ra vài giây, sau đó mới chậm chạp phản ứng lại. Cô liếc nhìn quần áo trên người mình, lại nhớ đến căn biệt thự sạch sẽ lạ thường này, lặng lẽ dịch người đến bên cạnh anh.

Thấy Úc Cẩm An cau mày, cô lại càng cố tình sáp lại gần anh: “Chưa tắm, hôm qua tôi từ đồn cảnh sát về thẳng đây luôn.”

Anh đứng dậy, ghét bỏ đi lên tầng: “Đi tắm sạch sẽ ngay cho tôi.”

“Ồ.” Kiều Nam thấy anh chê dáng vẻ này của mình, trong lòng thầm vui vẻ.

Tên biến thái này bị bệnh sạch sẽ!

Cô rất muốn về nhà nhưng những kẻ bám đuôi đó nào có chịu để yên, chỉ sợ họ đã chầu chực sẵn ở nhà cô rồi.

Ở đây mặc dù nguy hiểm nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn là về bây giờ.

Kiều Nam thở dài, cô đúng là nhóc đáng thương, yếu ớt, thảm hại mà.

Phòng tắm trên tầng hai rất rộng, cô đóng cửa, thoải mái tắm rửa. Đến khi cô lau khô tóc đi ra ngoài, lại nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cô không có quần áo để thay!

Áo ngoài còn dễ, cô không có đồ lót, phải làm sao đây?

A hu hu!

Kiều Nam sắp phát điên. Cô chợt nhớ ra trong tủ bên ngoài có rất nhiều đồ lót mới tinh, trong đầu Kiều Nam lướt qua một suy nghĩ táo bạo, hai má nóng bừng.

Mặc đồ lót của đàn ông sao? Kiều Nam lắc đầu, xua đi suy nghĩ đen tối trong đầu.

Tiếng khóa cửa vang lên, cô vội lấy khăn tắm quấn quanh người: “Ai thế?”

Cả tòa biệt thự này chỉ có hai người họ mà thôi.

“Cô định ngủ trong này luôn à?”

Anh đứng dựa ngoài cửa, bóng dáng cao lớn của anh được ánh đèn in lên cửa kính mờ, Kiều Nam thấp giọng: “Cho tôi mượn một bộ quần áo.”

Người đàn ông bên ngoài cười nhẹ: “Cô đi ra đây luôn cũng được mà.”

“...”

Rõ ràng anh ta đã sớm biết trước, đúng giờ đến đây để xem trò cười của cô! Kiều Nam hít sâu một hơi, sớm muộn cũng sẽ có ngày cô vạch trần tên khốn này!

Chiếc áo phông của anh cô đang mặc trên người vô cùng rộng. May mà Úc Cẩm An khá cao, Kiều Nam mặc vào ít nhất cũng che được đến bắp đùi cô.

Cô giặt sạch quần áo bẩn rồi phơi khô, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài phòng tắm, người đàn ông mặc áo ngủ màu trắng, dáng người cao thẳng dựa vào ban công, thấy cô bước ra, ánh mắt anh lập tức rơi trên mặt cô: “Cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi à?”

Tuy có áo phông của anh che chắn nhưng Kiều Nam không mặc đồ lót. Cô nhanh trí dùng khăn lông quấn lấy ngực và thân dưới, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn.

Mặc dù làm như vậy rất khó chịu.

“Làm trò gì vậy?” Úc Cẩm An chú ý đến phần ngực kỳ lạ của cô.

Hai tay Kiều Nam che ngực: “Kệ tôi.”

Úc Cẩm An: “...”

“Lại đây.” Anh thấy chướng mắt, bắt buộc phải tự tay giải quyết.

Kiều Nam lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nghe thấy dưới tầng có tiếng xe ô tô, sau đó cửa lớn bị mở ra: “Anh!”

Kiều Nam nhanh chóng trốn sau lưng Úc Cẩm An, tay nắm chặt lấy tay áo tắm của anh: “Có người đến!”

Người đàn ông hơi cúi đầu, liếc nhìn Kiều Nam đang co rúm lại sau lưng mình, dáng vẻ sợ sệt đó vậy mà lại hơi buồn cười.

Úc Hải Phù thấy xe đỗ trong sân, biết Úc Cẩm An đang ở nhà. Cô ta đứng trước cửa thay giày, sau đó xách túi đi vào trong: “Anh, anh có ở nhà không?”

Kiều Nam nhỏ giọng thúc giục: “Anh mau đi xuống đi.”

Sau đó cô chui tọt vào phòng tắm.

Rõ ràng hai người họ không làm gì cả, nhưng lại có cảm giác như bị bắt gian tại giường. Úc Cẩm An quay người, ung dung chậm rãi đi xuống tầng.

“Anh, anh ở nhà à?” Úc Hải Phù thấy anh xuống tầng, vội mỉm cười, nói: “Em gọi anh lâu lắm rồi đấy!”

Úc Cẩm An mở tủ lạnh lấy một chai nước đưa cho Úc Hải Phù, sau đó ngồi xuống: “Có chuyện gì?”

“Sao chuyện của Khải Thái lại càng ngày càng ầm ĩ vậy ạ?” Úc Hải Phù mở chai nước uống một ngụm: “Nếu đài An Cẩm cứ tiếp tục làm bản tin trực tiếp, Nguyên Quân sẽ rất khó giải thích với gia đình.”

“Cô ta bảo em đến tìm anh à?”

“Không phải.”

Kiều Nam không đóng chặt cửa, cô áp tai vào khe cửa nghe người bên dưới tầng nói chuyện. Chiếc móc sau cửa đột nhiên rơi xuống, âm thanh vang vọng trong nhà tắm rộng rãi.

Trên tầng có người sao?” Úc Hải Phù đứng dậy nhìn lên tầng, nghĩ ngợi một lát, thấy có gì đó sai sai: “Có phải có trộm không?”

Úc Cẩm An hơi ngẩng đầu: “Không biết.”

Không biết ông nội anh!

Kiều Nam không nhịn được mắng thầm, giúp cô một lần thì chết à?

Chỗ cầu thang vang lên tiếng giày cao gót, Kiều Nam không kịp nghĩ nhiều, chuồn ra khỏi phòng tắm rẽ vào một phòng khác.

Úc Hải Phù lên tầng hai, ánh mắt dừng lại trước cửa phòng tắm. Úc Hải Phù hơi do dự, cuối cùng mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng tắm không có người, chỉ có hơi nước lượn lờ.

“Anh.”

Úc Hải Phù quay người, cười nói: “Nhà này rộng quá, chắc phải thuê thêm hai người giúp việc.”

“Anh quen ở một mình.” Úc Cẩm An liếc mắt nhìn vào trong phòng tắm, môi hơi nhếch lên.

Trốn cũng nhanh đấy!

Lúc đóng cửa lại, ánh mắt Úc Hải Phù lướt qua một bộ đồ lót của phụ nữ. Cô ta còn chưa nhìn kỹ nhưng đã kịp thấy đó là đồ lót ren màu đen thêu hoa, tuyệt đối không nhìn nhầm.

Đèn xe trong sân vụt tắt, Úc Cẩm An đứng ở cửa sổ, đợi xe của Úc Hải Phù đi khuất mới quay người vào trong.

Phòng ngủ tầng hai không có người, anh đi đến phòng làm việc, đẩy cửa bước vào.

Tất cả đồ đạc trong phòng làm việc không xê dịch chút nào, Úc Cẩm An mím môi đi vào: “Kiều Nam.”

Tầng này chỉ có một phòng ngủ phụ và một phòng sách, cô không thể biến mất được.

Giấy dán tường màu tối nhìn hơi lạnh lẽo âm u, Úc Cẩm An bật đèn bàn, ánh đèn ấm áp chiếu trên thảm lông màu trắng.

Ghế xoay đằng sau bàn có dấu hiệu bị di chuyển, anh kéo ghế ra, khom lưng xuống, ánh mắt không tự chủ được ngừng lại.

Kiều Nam đang ngồi co ro dưới gầm bàn sách, nhắm mắt không dám động đậy.

Úc Cẩm An ngồi xổm xuống, nửa người phía trên chui vào trong. Hơi thở của Kiều Nam ổn định, cô đã ngủ rồi.

“Kiều Nam!” Giọng nói khó chịu của anh vang lên.

“Ưm.” Kiều Nam ngồi co ro, ngủ cũng không ngon giấc: “Không phải tôi...”

Đường cong eo mềm mại, đôi chân trắng trẻo thon dài co lại, đường cong trắng nõn bắt mắt lộ ra trước mắt anh.

Một tay Úc Cẩm An đỡ lấy eo, một tay đỡ vai, ôm cô ra ngoài.

Cô ngủ rất sâu.

Có lẽ là vì cô ngồi co ro như vậy nên chiếc khăn quấn trên ngực đã tuột ra lúc nào không hay.

Chiếc khăn rơi trên tay anh vẫn còn phảng phất hơi ấm của cơ thể cô, ánh mắt Úc Cẩm An tối lại.

Chiếc áo phông của nam không hề dày, cả người Kiều Nam lại dựa sát vào ngực anh, cổ áo bị hở ra một khoảng lớn, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh.

Úc Cẩm An hạ thấp tầm mắt, có thể thấy rất rõ đường cong phập phồng của cô ẩn nấp sau lớp áo mỏng.

Anh không tự chủ được nuốt nước bọt một cái. Năm ngón tay đang đặt trên vai cô hơi siết lại, khiến cô khó chịu cau mày.

Úc Cẩm An nhanh chóng bế cô về phòng ngủ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương