Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 22: Thế này có được coi là tai nạn lao động không?

/883
Trước Tiếp
Cơ thể rơi vào chiếc nệm mềm mại, trái tim Kiều Nam càng ngày càng đập dồn dập. Lúc Úc Cẩm An bế cô lên, cô đã tỉnh rồi nhưng không dám mở mắt.

Cô biết giả vờ ngủ không phải là cách hay nhưng lại không còn cách nào khác.

Tuy cô nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được người đàn ông đang đứng bên giường, ánh mắt sắc bén rơi trên người cô.

Chiếc khăn che chắn ở bên trên đã không còn, khuôn mặt trắng nõn của cô dần đỏ lên, trán cũng đổ mồ hôi.

Chẳng phải nói là trong cái rủi có cái may sao? Sao cô lại chẳng thấy tí may nào vậy?

Trong phòng ngủ hơi tối, chỉ có ánh đèn mờ trong sân hắt vào trong qua khung cửa sổ.

Úc Cẩm An chậm rãi cúi người xuống, hai cánh tay chống ở hai bên người Kiều Nam. Anh không tin cô vẫn có thể tiếp tục giả vờ.

Sau khi tắm xong, trên người anh có mùi bạc hà nhè nhẹ giống với mùi trên người Kiều Nam. Cũng hết cách, ai bảo trong phòng tắm nhà anh chỉ có một loại sữa tắm, vì vậy cô không tránh khỏi cũng có mùi hương như vậy.

Bởi vì cô đang nhắm mắt nên thính giác và khứu giác trở nên vô cùng nhạy cảm. Kiều Nam không dám thở mạnh vì sợ bị anh phát hiện.

Trong lòng cô vẫn luôn thầm cầu nguyện anh sẽ từ bi tha cho mình một lần.

Nhưng rất nhanh sau đó, ảo tưởng của Kiều Nam bị đập nát.

Thân thể rắn chắc của anh hạ thấp xuống, chân tay Kiều Nam bị đè chặt, trong nháy mắt, cô mất đi cơ hội trốn thoát.

Thân thể hai người dán chặt không một kẽ hở, trong lòng Kiều Nam dâng lên một cảm giác tuyệt vọng vô bờ. Đáng lẽ cô không nên giả vờ, bởi cô không đấu lại được với anh.

Cô hết cách, đành phải mở mắt, đáng thương năn nỉ: “Sếp à, tôi sai rồi.”

“Sai thì phải bị phạt.” Đường nét tinh xảo trên khuôn mặt của người đàn ông được hiện lên dưới ánh sáng lờ mờ, Kiều Nam nhìn chằm chằm vào mắt anh, đột nhiên anh nở nụ cười.

Giây tiếp theo, Úc Cẩm An cúi xuống, ngậm lấy môi cô.

“Ưm…”

Đầu Kiều Nam trống rỗng, cơ thể anh rất cường tráng, cô không có bất cứ một cơ hội nào để trốn thoát.

Cảm giác này dường như chạm đến một giấc mơ nào đó ở sâu thẳm trong lòng Kiều Nam, cả người cô sợ hãi run lên.

Nhiệt độ cơ thể của người dưới thân dần hạ thấp, hơn nữa cô lại còn đang run rẩy bần bật. Úc Cẩm An cau mày, vô thức dừng nụ hôn này lại.

“Tôi sẽ không ăn thịt cô đâu.”

Chỉ hôn một cái thôi mà, có đến mức bị dọa thành như vậy không? Tối hôm đó cô cởi quần anh cũng không thấy cô sợ thế này.

Kiều Nam như không nghe thấy lời anh nói, trong mắt chỉ có sự đờ đẫn tuyệt vọng, môi dần chuyển sang màu trắng nhợt.

Bờ vai cô co rúm, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo vì đau đớn.

Úc Cẩm An thấy trạng thái của cô thay đổi: “Cô sao vậy?”

“Á!” Kiều Nam cắn chặt môi: “Đau dạ dày!”

Tay anh sờ lên trán cô, toàn là mồ hôi. Úc Cẩm An lật chăn lên, ôm cô vào lòng: “Cô bị bệnh dạ dày à?”

Kiều Nam bịt miệng, dạ dày quặn lên khó chịu như thể đang dời sông lấp biển, cơ thể co rút lại vì đau.

Vẻ mặt đau đớn này không thể nào là giả vờ được. Úc Cẩm An lập tức lên tầng thay quần áo, lúc quay lại đã thấy Kiều Nam đang nằm sấp ở cửa.

Mắt Úc Cẩm An tối sầm, đến lúc này rồi vẫn còn bướng?

Kiều Nam đau đến nỗi mơ hồ, nhưng cơ thể vẫn đang giãy giụa theo bản năng. Úc Cẩm An đưa tay lấy chăn mỏng bọc lấy cơ thể cô, bế cô xuống tầng: “Đừng động đậy, nếu không tôi ném cô đi đấy.”

Tiếng kêu đau đớn của người đang nằm trong vòng tay anh vang lên, như thể phản kháng, lại như tiếng rên rỉ vì đau đớn. Úc Cẩm An cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trông đáng thương đến tội.

Mở cửa xe, Úc Cẩm An đặt cô vào ghế sau, để cô nằm thẳng xuống, sau đó anh mới ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi biệt thự.

Không lâu sau, xe dừng lại ở bệnh viện thành phố. Úc Cẩm An bế cô ra ngoài, nhanh chóng bước lên cầu thang.

Sau khi vào phòng cấp cứu, bác sĩ kiểm tra cho cô xong, phán đoán sơ bộ là bị co thắt dạ dày do kích thích thần kinh.

“Triệu chứng này xuất hiện bao lâu rồi?” Bác sĩ hỏi.

Úc Cẩm An cau mày: “Nửa tiếng trước.”

Bác sĩ nhướng mày nhìn bệnh nhân quần áo không chỉnh tề nằm trên giường, bất lực nói: “Tối nay có phải rất kịch liệt đúng không?”

“Cô ấy bị đau dạ dày.”

“Đau dạ dày do kích thích thần kinh, đa phần đều là do tinh thần quá mức căng thẳng dẫn đến, chứ không phải là do viêm dạ dày.” Bác sĩ có lòng tốt phổ cập kiến thức cho anh.

Mặt Úc Cẩm An tối sầm đi.

Mấy phút sau, sắc mặt trắng bệch của Kiều Nam mới đỡ đi. Thuốc giảm đau phát huy tác dụng, cô không run rẩy nữa, biểu cảm đau đớn cũng dần vơi đi.

“Không có vấn đề gì lớn đâu.”

Bác sĩ kiểm tra lại lần nữa cho cô, sau đó cất ống nghe đi. Sau khi đưa đơn thuốc, ngón tay của bác sĩ gõ lên mặt bàn, nói: “Vì cuộc sống hạnh phúc sau này của anh và bạn gái anh, có thể nhịn được thì vẫn nên nhịn nhé, hạn chế thôi.”

Mặt Úc Cẩm An đen sì.

Anh đi lấy thuốc rồi quay lại phòng cấp cứu, vừa lúc Kiều Nam đã tỉnh lại. Cô khoác chăn ngồi trên giường bệnh màu trắng, góc nghiêng gầy yếu khiến người ta đau lòng.

Úc Cẩm An cầm túi thuốc đi đến: “Tỉnh rồi à?”

Kiều Nam cúi đầu, không có động tác gì khác: “Lạnh quá, tôi muốn mặc thêm quần áo.”

Bên ngoài đang là nửa đêm, Kiều Nam ngồi trên giường, mái tóc dài xõa tung, khuôn mặt không rõ biểu cảm. Trên người cô chỉ có một chiếc áo phông mỏng, đúng là lạnh thật.

Úc Cẩm An híp mắt, gọi một cuộc điện thoại.

Khoảng hai mươi phút sau, có người mang quần áo và túi của Kiều Nam đến bệnh viện. Lúc cô thấy quần áo của mình đã được hong khô, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Đối với một số người, đó chỉ là một chuyện đơn giản, nhưng đối với cô, chuyện này như thể đẩy cô vào đường cùng.

Úc Cẩm An đưa đồ cho cô, đứng bên ngoài hành lang, tay anh đặt trên khung cửa sổ, nhìn về bầu trời tối tăm phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Cơ thể Kiều Nam vẫn chưa hồi phục sức lực nên cô mặc quần áo tốn khá nhiều thời gian. Cô biết rõ tình trạng cơ thể của mình, bệnh co thắt dạ dày này là bệnh mãn tính lâu năm.

Điện thoại để trong túi hiển thị có cuộc gọi nhỡ, Kiều Nam nhận ra số điện thoại. Sau khi nhìn thời gian, cô gọi lại.

“Alo?”

Tiểu Nam, anh là Khương Triết.”

Giọng Khương Triết đầu dây bên kia hơi cứng nhắc: “Em không ở nhà à? Em đang ở đâu vậy?”

“Em…” Kiều Nam nghe thấy giọng Khương Triết nhưng không thể trả lời thật.

Úc Cẩm An đẩy cửa bước vào, nghe thấy cô đang nhỏ giọng trả lời điện thoại: “Em vẫn ổn, tối nay ở nhà bạn.”

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Trong phòng cấp cứu chỉ có hai người, Kiều Nam nhìn chằm chằm Úc Cẩm An, lại không nói với anh câu nào.

“Bác sĩ nói cô không sao.”

Kiều Nam hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì đều là tai nạn lao động, nhất định sẽ bắt đền anh cả đời.”

Cái miệng này có thể nói được như vậy thì xem ra là không có chuyện gì nữa rồi.

Úc Cẩm An kéo ghế ngồi bên giường, cười xấu xa: “Sao có thể coi là tai nạn lao động được? Lên giường với sếp lại còn xảy ra tai nạn lao động, Kiều Nam, cô đúng là có bản lĩnh thật đấy!”

Phụt!

Mặt Kiều Nam đỏ ửng, tên biến thái này lại đang xuyên tạc sự thật!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương