Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 4: Cách cởi dây lưng đàn ông

/883
Trước Tiếp
Đôi môi cô bị hơi thở xa lạ xâm chiếm, Kiều Nam khó chịu không thở nổi. Cô giơ tay muốn đẩy người đàn ông đang đè trước người mình theo bản năng nhưng tiếc là cô không còn sức, hoàn toàn không có tác dụng gì.

“Ưm…”

Người đàn ông cúi người, lồng ngực săn chắc đè ép người trong lòng lên tường. Sau lưng Kiều Nam chợt lạnh buốt, kéo lý trí đang mơ màng của cô hơi tỉnh táo lại.

Cô đang bị cưỡng hôn!

Đôi chân cô bủn rủn, Kiều Nam chỉ có thể dùng hết sức bóp mạnh lên phần eo của người đàn ông đang vây lấy cô.

Bên eo đột nhiên đau đớn, Úc Cẩm An khẽ nhíu mày, anh liền giơ ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cằm cô rồi hôn lần nữa.

Đậu xanh rau má!

Kiều Nam sắp bùng nổ, môi cô tê rần cả rồi, rốt cuộc anh ta còn định hôn bao lâu nữa?

Ngoài phòng VIP, Tôn Mãn đang mắng chửi. Quản lý quán bar thấy Úc Cẩm An đẩy cửa phòng VIP chuyên dụng thì hướng gió đã thay đổi.

“Ồn ào gì thế?” Tiêu Thận vừa mở cửa phòng VIP đi ra đã thoáng thấy Đại An An ôm một cô gái vào.

Tôn Mãn thấy anh ta ra lập tức ngậm miệng: “Ôi chao, anh Tiêu cũng chơi ở đây à?”

Tiêu Thận chỉ cửa phòng VIP đang đóng kia: “Đó là người phụ nữ của anh à?”

Lúc này Tôn Mãn đâu dám nói dối nữa, chỉ cười không trả lời. Gã không đoán ra lai lịch của người đàn ông kia, nhưng có thể vào phòng VIP chuyên dụng thì chắc chắn cũng là người có bối cảnh.

“Biến đi.”

Tiêu Thận ném lại cho gã hai chữ, khó có lúc Đại An An có hứng, không thể bị quấy rầy được.

Dù Tôn Mãn không phục nhưng cũng không dám đắc tội với anh Tiêu, gã ôm bực tức rời khỏi quán bar.

Tiếng bước chân và tiếng ồn ào ngoài phòng VIP xa dần, Kiều Nam càng lo lắng hơn, lần này thực sự không còn ai, tên lưu manh này sẽ được nước làm tới, không sợ gì nữa.

Người trong lòng không ngừng giãy giụa, Úc Cẩm An không để ý đến việc cô cấu nhéo, nhưng anh cũng phải thừa nhận, dù trông cô gầy yếu nhưng lực tay rất mạnh, chắc thịt bên eo anh sắp bị cô nhéo bầm luôn rồi.

“Ưm!”

Dùng hết mọi cách vẫn không thể thoát khỏi ngón tay của anh, Kiều Nam lặng lẽ khóc thầm. Rốt cuộc cô xui xẻo đến mức nào chứ, ra ngoài xem mắt thì gặp tên khốn, chẳng dễ dàng gì cầu cứu được, con mẹ nó lại gặp lưu manh!

Cô càng sốt ruột càng không nghĩ ra cách, cảm giác bị người ta chèn ép không hề thoải mái. Tác dụng của ly rượu lại tiếp tục phát huy, lý trí của Kiều Nam dần mê man, trong đầu cô hiện lên đủ các loại suy nghĩ điên cuồng.

Nếu cô đã phải chịu thiệt vậy thì cùng chịu thiệt đi!

Hai tay Kiều Nam hướng về phía eo của người đàn ông, ngón tay di chuyển dần cuối cùng dừng lại ở dây thắt lưng anh, hơi thở cô đứt đoạn, ngón tay run rẩy.

Khoảnh khắc ngón tay cô chạm đến móc cài dây lưng của anh, Úc Cẩm An lập tức nhướng mày.

Không biết có phải do động tác của Kiều Nam đã kích thích anh không, anh dần dần ngẩng mặt lên, buông đôi môi cô ra. Trong lòng Kiều Nam mừng thầm, nhưng động tác trên tay cô không hề dừng lại.

Cô không thể bị người ta chiếm lợi vô ích được, đúng không?

“Cô định làm gì?” Giọng người đàn ông sau khi hôn hơi khàn.

“Cởi quần anh!”

Kiều Nam ngang ngược, dáng vẻ như chị đại: “Không phải anh nói không mặc đồ lót sao? Hại tôi không thắng được tiền, tôi phải tận mắt nhìn mới được!”

Lúc nói câu này, cô hoàn toàn không ngượng ngùng xấu hổ, như thể ham muốn người ta từ lâu.

Hai ngón tay Úc Cẩm An nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô muốn nhìn thật à?”

Phụ nữ muốn bò lên giường anh rất nhiều, nhưng cô là người đầu tiên lớn mật nói muốn cởi quần anh.

“Phải nhìn chứ!”

Kiều Nam đẩy tay anh ra, ưỡn ngực lạnh lùng cười: “Trừ khi anh có thứ không thể để người khác xem.”

Lời nói của cô đầy khiêu khích, đôi môi vừa bị anh hôn vẫn còn sưng đỏ.

Úc Cẩm An bật cười, hai tay thả lỏng bên người: “Cô cởi đi.”

Phì!

Câu nói này buồn cười quá làm Kiều Nam hơi bối rối. Anh ta dễ tính vậy sao?!

Kiều Nam thường thấy dây lưng của đàn ông. Nhưng mở móc cài thế nào thì có vẻ hơi khó, hơn nữa giờ cô còn đang chếnh choáng hơi say, đầu óc không tỉnh táo lắm.

“Có cần tôi giúp cô không?”

Người đàn ông chống tay trái bên đầu cô, đôi mắt đầy ý cười nhìn thẳng vào cô.

Kiều Nam thấy vẻ chế giễu, khinh thường trong mắt anh.

Coi thường cô à?

Cô dùng sức kéo mạnh lần nữa nhưng móc cài vẫn không chịu mở ra.

Lúc cô đang nhíu mày toát mồ hôi, Úc Cẩm An cười đưa tay ra, đầu tiên anh kéo vạt áo sơ mi ra khỏi quần tây, sau đó cầm tay Kiều Nam kéo về phía dây lưng.

“Cạch…”

Kiều Nam chỉ thấy đầu ngón tay cô chạm phải một cái nút kim loại, sau đó dây lưng của anh lỏng ra.

“Dây lưng của đàn ông phải cởi như thế này.”

Ánh sáng xung quanh mờ ảo, qua đôi mắt màu nâu sáng rực của anh, Kiều Nam có thể thấy gương mặt ửng hồng của mình.

“Đã nhớ chưa?” Úc Cẩm An khẽ nhéo nhẹ lên mu bàn tay cô, đường nét khuôn mặt được ánh sáng và bóng tối bao phủ, đôi môi mỏng chạm nhẹ lên chóp mũi cô, cười nói: “Lần sau phải tìm cho đúng chỗ, đừng làm tôi đau.”

Kiều Nam: “…”

Cô không nói được câu nào, ánh mắt mập mờ của anh khiến cô nổi cả da gà.

Yêu nghiệt!

Gặp phải thể loại yêu nghiệt này thì chạy là thượng sách, nhưng lúc này hai tay Kiều Nam đang gác hai bên thắt lưng của anh, ban nãy cô còn hùng hồn nói như thế, giờ người ta cũng cởi dây lưng ra rồi, cô phải làm gì tiếp bây giờ?

Cởi hay không cởi?

Trái tim Kiều Nam đập nhanh hơn, lỡ tên lưu manh này không mặc đồ lót thật thì sao bây giờ?

Gao ồ!

Kiều Nam không dám giơ tay ra, ngón tay lướt qua cúc quần của anh. Úc Cẩm An cúi mặt xuống, đúng lúc thấy tay cô đang vuốt ve bên eo mình.

Đột nhiên, anh nghĩ đến hình ảnh những ngón tay xinh đẹp của cô luồn vào trong.

Vào lúc quan trọng, Kiều Nam vẫn biết sợ. Cô có thể nói khoác, dẫu sao lời nói cũng không tốn tiền, nhưng bảo cô cởi quần một người đàn ông thì cô thật sự không dám.

“Hừ!”

Kiều Nam rút lại hai tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh: “Anh bảo tôi cởi thì tôi phải cởi à?”

Ngừng lại một chút, cô quay đầu né tránh ánh mắt anh: “Tôi không muốn nhìn nữa.”

Cô nghiêng người định đi vòng qua trước mặt anh, không ngờ tay cô lại bị siết chặt, bị anh đè lên tường lần nữa.

“Này!”

Kiều Nam trừng mắt: “Anh thả tôi ra!”

Nguy hiểm bên ngoài đã được loại bỏ rồi, cô muốn về nhà.

“Cô đùa tôi à?”

Đôi mắt anh gần trong gang tấc, Kiều Nam bị ánh mắt anh dọa sợ, bất giấc nuốt khan: “Anh hôn tôi trước, tôi cũng không thể chịu thiệt không công được…”

À, hóa ra là không muốn chịu thiệt.

Úc Cẩm An bật cười thành tiếng, trở tay ôm eo cô, ngón tay thon dài luồn dưới áo thun của cô: “Vậy tôi cũng không thể chịu thiệt được, cô cũng phải cởi quần để tôi nhìn.”

Đồ thần kinh!

Kiều Nam đập một cái, người đàn ông giơ một tay lên túm chặt hai tay cô: “Nói đi, cởi làm mấy bước?”

“…”

Cáu hết cả người, Kiều Nam không thể nhịn được nữa!

Động tác của người đàn ông thuần thục hơn cô, tay anh khẽ trượt đến bên eo cô, thành thạo cởi nút quần jeans của cô ra.

Ngón tay anh hơi lạnh, Kiều Nam giật mình một cái.

Nếu biết người đàn ông này không thể dây vào, cô thà bị tên khốn kia dẫn đi còn hơn. Giờ thì hay rồi, không những cô không cầu cứu được mà còn bị anh ta cởi quần nữa.

Trời ạ, cô đã gặp trúng ai thế này?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương