Yêu Em Như Ngày Đầu full

Chương 6: Người quen

/883
Trước Tiếp
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng bóng trong phòng khách đối ngược với vẻ giản dị của bộ đồ Kiều Nam đang mặc. Ban đầu khi cô bước vào căn nhà này đều sẽ cố ý chưng diện, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng người mà cô muốn nhận được sự quan tâm lại hoàn toàn không để ý, từ đó cô không còn làm thế nữa.

Tại cầu thang xoắn ốc, một bóng hình xinh đẹp đi xuống, Kiều Nam ngồi ở sofa nhìn chị gái bước đến thì không khỏi thở dài trong lòng. Bảo sao người bên ngoài đều nói cô con gái lớn nhà họ Thiệu nổi bật hơn người, chẳng những được giáo dục tốt, còn có đầu óc kinh doanh, tuy còn trẻ đã giúp gia đình gánh vác mọi việc trong tập đoàn.

Trong mắt Kiều Nam, chị gái rất hoàn hảo. Dáng người đẹp, mặt mũi xinh xắn, khí chất càng hoàn mỹ hơn. Chị gái biết ba thứ tiếng, từng học các loại nhạc cụ, năng lực xử lý, tài quản lý tập đoàn đều có được sự công nhận của mọi người.

Chị gái là niềm kiêu hãnh của nhà họ Thiệu, cũng là niềm tự hào của bố mẹ cô.

Có đôi lúc Kiều Nam cũng sẽ nghĩ, nếu cô không mất tích mười lăm năm, liệu có thể ưu tú như chị gái hay không?

“Đổi mùa rồi, những thứ này đều là chị mới mua.” Thiệu Khanh đi tới ngồi xuống sofa, đưa cho cô hai túi đồ.

Kiều Nam không cần nhìn cũng biết là bộ đồ và mẫu túi mới nhất, mỗi lần về nhà chị gái đều sẽ nhét cho cô túi lớn túi nhỏ.

“Chị ơi, quần áo của em đủ mặc rồi.” Kiều Nam vểnh môi lên.

Thiệu Khanh nghe vậy thì nhíu mày nói: “Nếu ông đồng ý, sau này chắc chắn chị không cho em nữa đâu.”

Mỗi lần chị gái đều lôi ông nội ra để thuyết phục cô, lý do này đúng là khiến Kiều Nam không thể từ chối.

“Được rồi.” Kiều Nam đành nhận.

Người giúp việc bưng trà bánh tới, Thiệu Khanh chọn ra một cái bánh cookie trà xanh đặt vào trong đĩa của Kiều Nam: “Đã nhiều năm như vậy rồi, em cứ định ở bên ngoài mãi à?”

Bánh quy rất ngon, Kiều Nam cắn một miếng, gật đầu nói: “Sống bên ngoài rất tốt, một mình em không buồn không lo.”

Thiệu Khanh bất giác nhíu mày. Cô ta không đoán được là Kiều Nam quá vô tư hay cô giả vờ quá giỏi, vậy mà lại không nhìn ra suy nghĩ thật trong lòng cô.

Sau chuyện xảy ra năm đó, Kiều Nam không để ý đến sự ngăn cản của mọi người, thậm chí ngay cả lời ông nội cô cũng không nghe, dứt khoát chuyển khỏi nhà họ Thiệu, từ đó về sau cũng không nói với bên ngoài cô là con gái nhà họ Thiệu.

Rốt cuộc cô tức giận đến mức nào? Có phải giận quá lâu rồi không?

“Tiểu Nam…”

Thiệu Khanh còn muốn nói, chợt nghe ngoài sân vang lên tiếng xe ô tô, sau đó có tiếng bước chân vội vã: “Nam Nam của chúng ta về rồi đấy à?”

Thiệu Chí Công sải bước tiến vào, Kiều Nam đứng dậy nghênh đón: “Ông nội.”

“Ngoan.” Ánh mắt Thiệu Chí Công rơi trên người cháu gái nhỏ, thương yêu nói: “Sao vẻ mặt lại không tốt thế này, có phải làm việc quá mệt không?”

“Đâu có ạ.” Kiều Nam đứng bên cạnh ông nội, nhìn hai người bước vào phía sau: “Bố, mẹ.”

“Ừ.”

Vẻ mặt của Thiệu Khâm Văn không hề thay đổi, ánh mắt của vợ bên cạnh cũng lạnh lùng: “Về rồi đấy à?”

Dường như mỗi lần gặp mặt, mẹ đều nói câu này, Kiều Nam cụp mắt.

“Khanh Khanh, đi lên với mẹ.” Phùng Phức cười kéo tay Thiệu Khanh, hai mẹ con thân thiết cầm tay nhau rời đi.

Kiều Nam nhìn từ xa, nỗi chua xót trong lòng sớm đã bị thay thế bằng sự tê dại.

Thiệu Chí Công lo lắng Kiều Nam nghĩ nhiều, vội đưa cô đi tới sofa ngồi xuống, thân thiết hỏi: “Mau nói cho ông nội biết, chàng trai hôm trước cháu xem mắt thế nào?”

Câu hỏi dời sự chú ý của Kiều Nam, cô hít sâu một hơi, tức giận nói: “Đó là một tên cặn bã!”

“Cái gì?”

Thiệu Chí Công ngạc nhiên không thôi: “Cháu từ từ nói, đã xảy chuyện gì?”

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Kiều Nam kể lại một lần từ đầu đến cuối sự việc, nói đến chỗ kịch liệt còn không quên thêm động tác miêu tả.

Trên bàn ăn, Thiệu Chí Công nổi giận đập bàn: “Khốn nạn! Quen thói ức hiếp người khác, giờ còn dám ức hiếp cháu gái ông à?”

Dừng một chút, ông cụ thở gấp nói: “Khâm Văn, ngày mai con gọi người đứng đầu nhà họ Tôn tới cho bố.”

Thiệu Khâm Văn rót chén trà đưa cho bố: “Bố đừng tức giận, chuyện nhỏ như vậy không đáng để bố tức giận.”

“Chuyện nhỏ?” Thiệu Chí Công trợn to hai mắt, mắng: “Con gái anh bị người ta ức hiếp còn nói chuyện nhỏ?”

Thiệu Khâm Văn cau mày.

Kiều Nam khoác cánh tay của Thiệu Chí Công: “Ông nội, cháu không sao mà.”

“Có sao thì đã muộn rồi.” Thiệu Chí Công càng nói càng tức, cuộc gặp xem mắt mà ông mất nhiều công sức sắp xếp không ngờ suýt nữa hại cháu gái.

“Ông nội.”

Thiệu Khanh đặt đũa xuống, ngẩng gương mặt nhỏ xinh đẹp lên: “Chuyện này không cần ông ra mặt đâu, ngày mai cháu tới nhà họ Tôn, dám ức hiếp em gái cháu, cháu cũng sẽ không tha cho bọn họ!”

Xem đi, mấy người còn không ngoan bằng Khanh Khanh.” Thiệu Chí Công hài lòng khen ngợi cháu gái cả. Từ nhỏ đứa bé này mọi thứ đều xuất sắc, chưa bao giờ khiến họ lo lắng.

Năm đó con trai, con dâu chỉ chuộc Thiệu Khanh về, nhiều năm qua, mỗi lần nghĩ đến cháu gái út chịu khổ bên ngoài, Thiệu Chí Công đều đau lòng không thôi.

Nhà họ Thiệu bọn họ nợ đứa trẻ này quá nhiều.

Phùng Phức thêm đồ ăn cho bố chồng, dáng vẻ rất cung kính. Mấy lần bà ngẩng mặt lên, ánh mắt rơi trên mặt Kiều Nam thì đều là vẻ như có điều suy nghĩ.

Ăn xong, Thiệu Chí Công kéo cháu gái nói chuyện phiếm với vẻ nồng nhiệt: “Hôm qua ông nội nghe thời sự, cháu đưa tin về chuyện của Khải Thái rất tốt. Nghe nói Tiểu Nam của chúng nổi tiếng rồi sao?”

Mỗi lần cô làm việc có tiến bộ đều được ông nội khen ngợi. Kiều Nam gãi đầu, cười nói: “Cháu chỉ muốn các công nhân có thể lấy được tiền, những cái khác thì không nghĩ nhiều.”

“Loại tin tức này sẽ đắc tội với người khác, hơn nữa còn là con đích thân phỏng vấn đưa tin, con có từng nghĩ người ta sẽ hận con nhiều thế nào không?”

Thiệu Khâm Văn cực kỳ không đồng ý cách làm của con gái.

“Hừ!” Thiệu Chí Công không vui quở trách: “Con gái anh có tinh thần chính nghĩa hơn anh, bây giờ anh làm kinh doanh đến mức không phân rõ thiện ác nữa rồi.”

“Bố!”

Thiệu Khâm Văn phản bác bố: “Bố chiều con bé quá rồi, con nói vậy cũng tốt cho nó. Tin tức này người khác đều không dám đưa, con bé lại ôm vào người, nếu để người ta biết nó là con gái nhà họ Thiệu, cả nhà họ Thiệu đều sẽ gặp phiền phức theo.”

“Bố.” Kiều Nam nói với vẻ mặt bĩnh tĩnh: “Không ai biết con là con gái của nhà họ Thiệu, con sẽ không gây phiền phức cho bố.”

Nghe vậy, cả nhà bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Thiệu Khanh nhìn chằm chằm khuôn mặt thản nhiên của Kiều Nam, khẽ cau mày.

“Trời tối rồi, sắp xếp tài xế đưa Tiểu Nam về đi.” Phùng Phức đúng lúc ra mặt hóa giải bầu không khí khó xử: “Ngày mai con bé còn phải đi làm.”

“Mẹ cháu nói đúng.” Vẻ mặt Thiệu Chí Công dịu đi, nắm tay Kiều Nam: “Cháu làm việc đừng vất vả quá, có thời gian về nhà ăn cơm nhé.”

“Vâng.”

Kiều Nam xách túi đứng dậy, khi đi qua hai người, giọng hơi ngập ngừng: “Bố mẹ, con đi đây.”

“Lời bố con nói cũng vì tốt cho con.” Phùng Phức đứng trước cửa lớn, luôn giữ khoảng cách không gần không xa với Kiều Nam.

Kiều Nam cúi đầu không đáp. Rõ ràng là bố mẹ đẻ của cô nhưng lại luôn làm cho cô cảm thấy xa lạ.

Tài xế lái xe ra khỏi cổng lớn, Thiệu Chí Công đưa mắt nhìn đến khi bóng dáng Kiều Nam biến mất mới chậm rãi quay người lại.

“Bố, bố nghỉ sớm đi ạ.”

Thiệu Khâm Văn muốn tiến lên đỡ thì bị ông cụ không vui gạt ra.

Ông cụ vẫn còn đang giận, Thiệu Khanh cười ha ha tiến lên đỡ ông về phòng ngủ.

“Khanh Khanh lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy.” Phùng Phức cười cảm thán với chồng: “Từ nhỏ, đứa bé này đã là niềm tự hào của cả nhà chúng ta.”

Thiệu Khâm Văn thở dài: “Nếu Tiểu Nam không mất tích nhiều năm như vậy, có lẽ sẽ không…”

Phùng Phức cũng sầm mặt. Đúng vậy, nếu con gái nhỏ của bà không rời xa bà mười lăm năm, có phải giữa hai mẹ con đã thân thiết hơn không?

Kiều Nam lại mất ngủ cả đêm. Bình thường chất lượng giấc ngủ của cô cực kém, thường xuyên cả đêm không ngủ được.

Cô đã từng đi khám rất nhiều bác sĩ nhưng không có hiệu quả gì.

Sau khi rửa mặt, cô sắp xếp đồ hôm qua mang về. Có một tủ quần áo chuyên dùng để cất những món đồ cao cấp đó.

Kiều Nam chưa dùng lần nào, cô thật sự không cần nhưng cũng không muốn phụ tấm lòng của chị gái.

Lúc nghỉ trưa, Khúc Mễ kéo cánh tay Kiều Nam đi ra chờ thang máy: “Tiểu Nam, buổi trưa ăn gì?”

“Hamburger đi.” Cô đã thèm ăn mấy ngày rồi.

Ting!

Cửa thang máy chuyên dụng mở, năm sáu người đàn ông bước ra, người đàn ông ở giữa cao lớn nổi bật, Kiều Nam nhìn theo bản năng, nháy mắt sửng sốt.

Quý ngài quần lót!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nguyenmayHết rồi, kết thúc viên mãn, thích Ninh Trầm quá :) - sent 2024-04-19 22:04:53
hotrodoctruyenBạn nào bị lỗi nhắn vào mục hỗ trợ nha - sent 2024-04-19 01:08:07
Vy Phạm1649741521Add ơi tuần này ko ra truyện hả add - sent 2024-04-18 16:10:31
thanhthao9999Add ơi lên truyện để lễ ở nhà cày add ơi - sent 2024-04-17 20:34:04
hatran87Ad nghỉ lễ sớm hok lên truyện hở ad ới - sent 2024-04-17 15:19:28
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương